MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 92

Điểu đưa mắt nhìn về phía vách ngăn bằng kính trong căn phòng rộng lớn để

tránh những cặp mắt kia. Ý thức của anh về sự hiện diện của các bác sĩ và y tá
trong phòng chẳng mấy chốc biến mất. Giống như con gấu trúc với đôi mắt
khô khốc và hung dữ đang tìm con mồi yếu đuối trên đỉnh ụ gò mồi, Điểu quan
sát những đứa bé nằm sau tấm kính.

Khu chăm sóc tràn ngập ánh sáng chói chang. Ở đây không còn là đầu mùa

hạ nữa mà chính là mùa hạ: tia sáng phản chiếu đang thiêu đốt vầng trán của
Điểu. Hai mươi chiếc giường trẻ con và năm cái lồng ấp đã bỏ những bộ phận
điện. Những đứa trẻ nằm trong lồng ấp chỉ hiện lên hình dáng lờ mờ như có
một lớp sương bao quanh chúng. Còn những đứa nằm trong giường thì trần
truồng và lồ lộ. Ánh sáng gay gắt độc hại đã làm chúng khô héo, chúng giống
một đàn gia súc ngoan ngoãn nhất thế giới. Vài đứa đang động đậy tay chân,
nhưng ngay cả những đứa bé này, những tấm tã lót và những chiếc áo ngủ bằng
vải sợi của chúng trông cũng nặng như những bộ đồ lặn bằng chì. Tất cả bọn
chúng đều gây ấn tượng về những người bị xiềng xích. Vài đứa bé bị buộc chặt
cùm tay vào giường (cái cách để ngăn chúng khỏi làm xây xát làn da mềm
mại) hay mắt cá bị cột bằng sợi băng ga (cái cách để bảo vệ mũi kim trong suốt
thời gian truyền máu) và những đứa bé này trông càng giống tù nhân ốm yếu,
nhỏ bé. Bọn chúng đều im lặng như Phải chăng tấm vách kính ngăn tiếng ồn
của chúng? Điểu tự hỏi. Không, giống như những con rùa đau khổ không thèm
ăn, tất cả chúng đều ngậm miệng. Điểu đưa mắt nhìn những cái đầu của chúng.
Anh đã quên mất khuôn mặt của con mình, nhưng con anh thì không thể nào
lẫn với những đứa khác được. Vị giám đốc bệnh viện đã mô tả, “Hình dạng ư?
Hình như là hai đầu! Có lần tôi nghe một bản nhạc của Wagner có tên là
‘Under the Double Eagle’-”. Cái lão già dịch này quả là một nhạc sĩ cổ điển.

Nhưng Điểu không thể tìm ra đứa bé có cái đầu như thế. Anh cáu kỉnh lần

lượt nhìn qua, nhìn lại các dãy giường. Đột nhiên, chẳng một tín hiệu nào báo
trước, những đứa bé bắt đầu khóc ré lên như những chú bê kêu be be và cựa
quậy chân tay. Điểu nao núng. Sau đó anh quay lại chỗ cô y tá như muốn hỏi
“có chuyện gì thế?” Nhưng cô y tá không chú ý đến những đứa bé đang la
khóc mà cũng chẳng để ý đến ai khác trong phòng. Mọi người đang im lặng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.