MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 90

Điểu nghiêng đầu, nhìn vào ô cửa phòng tiếp tân, giới thiệu tên mình với cô

y tá từ sau khung kính đang chăm chú nhìn lại anh, và giải thích rằng con của
anh được đưa đến đây vào ngày hôm qua.

“Ồ, anh muốn thăm đứa bé bị chứng thoát vị não phải không?” Cô y tá nở

nụ cười vui vẻ. Cô ta là một phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi, quanh môi lưa thưa
vài sợi râu. “Anh cứ đến thẳng khu chăm sóc đặc biệt. Anh biết nó chứ?”

“Dạ, tôi biết,” Điểu trả lời bằng giọng khàn khàn, buồn tẻ. “Thế nghĩa là đứa

bé vẫn còn sống sao?”

“Dĩ nhiên là cháu còn sống! Cháu bú sữa rất tốt và tay chân cháu rất khỏe

mạnh. Xin chúc mừng anh!”

“Nhưng cháu bị thoát vị não mà.”

“Đúng rồi, chứng thoát vị não,” cô mỉm cười, không hề hay biết về sự do dự

của Điểu. “Cháu là con đầu lòng của anh phải không?”

Điểu chỉ gật đầu, vội vàng lui bước xuống hành lang tiến về khu chăm sóc

đặc biệt. Như thế là anh đã mất tiền cá cược. Anh phải trả bao nhiêu? Điểu lại
gặp anh chàng bệnh nhân ngồi trên xe lăn ngay khúc ngoặt của dãy hành lang,
nhưng lần này anh đẩy xe chạy thẳng tới một mạch, không thèm để ý đến anh
ta và anh chàng tật nguyền phải cố tự điều khiển chiếc xe để tránh va chạm.
Ngoài cái nhìn đe dọa của chàng trai, Điểu chẳng biết gì về tai họa của anh ta.
Nếu anh ta có mất chân thì Điểu cũng không màn: lòng anh rỗng tuếch như
một nhà kho bỏ trống. Dư vị của cơn say vẫn còn ngâm nga bài ca độc hại ở
ngay lõm thượng vị và tận cùng sâu thẳm trong đầu anh. Hơi thở loạn xạ, nồng
nặc mùi rượu, Điểu bước vội xuống hành lang. Lối đi nối liền với mái hiên nhà
chính và khu điều trị cong vòng như một chiếc cầu treo khiến cho cảm giác
mất thăng bằng của Điểu càng thêm tồi tệ. Dãy hành lang ngang qua khu điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.