MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 104

7

Khi Điểu bước lên cầu thang, tay cầm giày, nách kẹp túi nho tươi, đến phòng

bệnh của vợ anh thì iên bác sĩ trẻ có con mắt giả cũng vừa đi xuống. Hai người
gặp nhau giữa cầu thang. Viên bác sĩ một mắt dừng lại, cách Điểu năm bảy
bước, nói vọng xuống làm cho Điểu cảm thấy có điều gì khẩn cấp lắm. Thực ra
thì anh ta chỉ hỏi, “Mọi chuyện ra sao rồi?”

“Cháu nó còn sống,” Điểu trả lời.

“Còn chuyện giải phẫu thì thế nào?”

“Họ sợ cháu yếu và chết trước khi có thể giải phẫu được,” Điểu lên tiếng,

cảm thấy khuôn mặt mình đỏ lên vì thẹn.

“Tốt, có lẽ thế là tốt nhất!”

Sắc mặt của Điểu càng đỏ thấy rõ và khóe miệng anh giật giật. Sự phản ứng

của anh cũng làm cho viên bác sĩ đỏ mặt.

“Vợ anh chưa biết chuyện bộ não của cháu,” Anh ta nói trống không. “Chị

ấy biết đứa bé có một bộ phận khuyết tật. Dĩ nhiên não một bộ phận, chẳng
có gì là lừa bịp cả, vì vậy đó không phải là lời nói dối. Anh đang có cơ sở để
nói dối và anh chỉ phải nói dối thêm một lần nữa khi mà sự thực phơi bày. Anh
hiểu tôi muốn nói gì không?”

“Tôi hiểu.” Điểu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.