MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 118

ta trải qua cái kinh nghiệm ấy, cả anh lẫn em cũng không thể che dấu sự chán
chường khi trần truồng nhìn nhau.”

Nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu mà! – Điểu bắt đầu lên tiếng trong lúc bàn

tay điên cuồng của Himiko trên tay lái làm chiếc MG khuấy tung con đường
lát sỏi rồi lao thẳng vào khu vườn.

“Năm phút nữa anh sẽ xuống lại, bằng ấy thời gian em cố thức nhé. Em

không thể mơ mộng nhiều trong năm phút đâu!” Trong phòng ngủ trên lầu,
Điểu tập trung vài thứ mà anh cần ngay trước mắt khi ở lại nhà Himiko. Anh
mang chiếc xe nôi của con lên lưng: nó giống như một cỗ áo quan bé nhỏ, màu
trắng. Vật cuối cùng anh gói theo là quyển tiểu thuyết được viết bằng tiếng
Anh của một nhà văn châu Phi. Sau đó, anh lấy những tấm bản đồ châu Phi
treo trên tường xuống, cuộn lại một cách cẩn thận rồi nhét vào túi áo khoác.

“Chúng là bản đồ chỉ đường phải không?” Himiko nhìn vào túi áo khoác của

Điểu bằng đôi mắt tinh tế và hỏi. Họ lại quay ra đường, lái xe thẳng đến ngân
hàng.

“Đúng thế. Những tấm bản đồ này em có thể sử dụng được.”

“Như thế thì em có thể tìm ra một con đường tắt đến bệnh viện của đứa bé

trong khi anh vào nhà băng.”

“Đùa cho vui vậy thôi. Đây là những tấm bản đồ châu Phi,” Điểu nói,

“những tấm bản đồ chỉ đường đầu tiên mà anh có.”

“Có lẽ sắp đến lúc anh có thể sử dụng chúng rồi đấy.” Himiko lên tiếng pha

một chút chế giễu.

Để cho Himiko nằm thu người dưới tay lái và bắt đầu rơi vào giấc ngủ, Điểu

vào văn phòng đóng viện phí cho con. Nhưng thiếu tên đứa bé lại sinh vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.