MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 117

thường. Điểu cũng cố kể câu chuyện khôi hài vô duyên về đứa bé không có
gan và ông cha nhỏ con của nó.

Để cho chắc, Điểu quay nhìn những cánh cửa sổ bệnh viện và dòm chừng

những người khuất sau đám cây sum suê cành lá trước khi bước đến chiếc xe
hơi thể thao màu đỏ. Himiko đang ngủ say, chèn người dưới tay lái như bị nhét
vào túi ngủ, đầu kê lên ghế ngồi. Khi Điểu khom người lay nàng dậy, anh cảm
thấy mình như được thoát khỏi vòng vây của những người xa lạ và trở về với
gia đình thực sự của mình. Như kẻ phạm tội, anh nhìn lui những cành cây rẻ
quạt đang xào xạc trên ngọn cao, “Hi, Điểu!” Từ trong chiếc MG, Himiko chào
anh giống như một nữ sinh viên Mỹ rồi ngọ nguậy ra khỏi tay lái và mở cửa
cho anh. Điểu bước nhanh lên xe.

“Chạy đến căn hộ anh trước, chắc em không phiền chứ? Trên đường đến

bệnh viện kia chúng ta có thể ngừng ở nhà băng.”

Himiko dê xe ra đường và bất ngờ rồ máy tăng tốc độ. Điểu mất thăng bằng,

vẫn dựa lưng vào thành ghế, nói với Himiko trên đường về nhà:

“Em tin chắc mình đã tỉnh ngủ rồi chứ? Hay em nghĩ rằng mình đang bay

trên đường cao tốc trong mơ?”

“Dĩ nhiên em tỉnh rồi! Em mơ thấy mình làm tình với anh.

“Lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện đó hay sao?” Điểu ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, sau cuộc truy hoan như tối hôm qua. Chuyện này không hẳn thường

xảy ra, và ngay cả với anh cái trạng thái căng thẳng như thế cũng không kéo
dài mãi mãi. Anh Điểu này, nếu như anh biết phải làm gì để biến cuộc sống
thành một bài ca tuyệt diệu thì quả là thú vị lắm phải không? Trước khi chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.