MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 116

anh, nó như một bóng ma nhỏ bé đã trôi nổi bềnh bồng từ bóng đêm quá khứ
và nói lời chào anh.

“Nhưng điều gì khiến em muốn tấn công anh với chuyện đã qua như chuyện

Kikuhiko? Anh đã quên nó ngay sau khi anh kể với em chuyện đó rồi mà.”

“Nếu chúng ta có một đứa con trai, em nghĩ sẽ đặt tên là Kikuhiko,” vợ anh

nói.

Đặt tên cho nó! Nếu như thằng bé quái dị ấy cũng có được một cái tên! Điểu

co rúm người lại.

“Anh Điểu, em nghĩ có lẽ em sẽ ly dị anh, nếu anh bỏ rơi con chúng ta.” vợ

anh nói. Nàng nằm chống hai chân trên giường, đưa mắt nhìn màu xanh tràn
ngập bên khung cửa sổ, lập lại rõ ràng từng chữ một.

“Ly dị à? C không thể ly dị được.”

“Có thể không, nhưng chúng ta nên tranh luận lâu dài chuyện này, anh

Điểu.” Điểu nghĩ, cuối cùng khi được xác định rằng mình là hạng người hèn
nhát không đáng được tin cậy, anh sẽ bị thải ra lề sống cuộc đời sầu muộn còn
lại như một thằng đàn ông không xứng đáng làm chồng. Ngay lúc này, trong
khu chăm sóc tràn đầy ánh sáng ở bệnh viện đó, đứa bé đang yếu dần và sắp
chết. Nhưng vợ tôi đang đánh cược tương lai cuộc hôn nhân của chúng tôi có
đầy đủ trách nhiệm cho sự hồi phục của đứa bé hay không – tôi đang chơi ván
bài mà biết trước mình sẽ thua. Tuy nhiên, vào lúc này, Điểu chỉ có thể chứng
tỏ trách nhiệm của mình. “Con nó sẽ không chết,” anh nói lấp lửng.

Vừa lúc đó mẹ vợ anh mang trà vào. Vì bà không trao đổi những tín hiệu

ngầm ở hành lang và vì vợ Điểu cố tình giấu mẹ mình chuyện hiềm khích giữa
hai người, nên lần đầu tiên cuộc trà đạm gọn nhẹ của họ chỉ toàn chuyện thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.