MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 114

“Dù gì đi nữa, mọi chuyện cũng phải chờ cho đến khi con nó hồi phục – đó

là tất cả vấn đề lúc này,” Điểu lên tiếng cố làm giảm bớt sự că

“Đó tất cả vấn đề đấy anh Điểu. Và con có hồi phục được hay không là

tùy thuộc vào bệnh viện anh chọn và tùy thuộc vào khả năng của anh. Em
không thể bước ra khỏi giường, cũng chẳng được ai nói cho biết bệnh tình của
con mình ra sao. Em chỉ còn tùy thuộc vào anh thôi, anh Điểu ạ.”

“Thôi được, để anh lo.”

“Không biết em có thể trông cậy vào anh chuyện săn sóc con được không,

và em đã nghĩ rằng em chưa hiểu anh trọn vẹn. Anh Điểu, anh có phải loại
người có trách nhiệm với con cái ngay cả việc phải hy sinh bản thân mình
không?” Vợ anh hỏi. “Anh có phải loại người can đảm và có trách nhiệm
không?”

Điểu thường nghĩ, nếu anh đã từng tham chiến, anh có thể khẳng định được

mình có phải là loại người can đảm hay không. Ý tưởng này đã đến với anh
trước những cuộc tranh đấu, những kỳ thi và ngay cả trước cuộc hôn nhân của
anh. Và thường anh đã hối tiếc vì không có câu trả lời khẳng định. Ngay cả
lòng khát khao được tự trắc nghiệm mình ở vùng châu Phi hoang dã, đã từng
làm anh kích động với cảm giác rằng anh có thể phát hiện ra câu trả lời trong
quá trình đấu tranh với chính mình. Nhưng ngay lúc này Điểu biết mà không
cần viện đến chiến tranh hay cuộc thám hiểm châu Phi rằng anh không phải là
hạng người đáng tin cậy: một loại người hèn nhát.

Tức tối vì sự im lặng của anh, vợ Điểu nắm chặt bàn tay đang để trên đùi

anh. Điểu ngập ngừng đặt bàn tay mình lên tay vợ: bàn tay ấy nóng ran lên
biểu lộ vẻ đang cố nén giận với một thái độ thù nghịch.

“Anh Điểu, em tự hỏi anh có phải là hạng người ruồng bỏ kẻ yếu đuối khi

người đó cần đến mình nhất hay không – theo cái cách mà anh đã ruồng bỏ bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.