MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 121

8>

Sáng hôm sau, Điểu lái xe của Himiko đến trường. Đậu trong sân trường

đầy sinh viên, chiếc MG màu đỏ đập vào mắt mọi người, điều đó chẳng làm
cho Điểu quan tâm cho đến khi anh bỏ chìa khóa xe vào túi. Từ khi gặp chuyện
rắc rối về đứa con, Điểu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Với nét mặt cau có, Điểu lách qua nhóm sinh viên đang dạo quanh chiếc xe.

Trong phòng giáo viên, ông trưởng khoa của anh, một người nhỏ con mặc
chiếc áo khoác sặc sỡ lệch sang một bên theo cách của người Mỹ gốc Nhật,
thông báo cho anh biết rằng vị hiệu trưởng muốn gặp anh. Nhưng rõ ràng lời
thông báo ấy cũng chẳng làm cho Điểu quan tâm.

“Anh Điểu, anh thật sự là một vị...” ông khoa trưởng nói một cách vui vẻ,

như thể bông đùa, trong khi đó ông dò xét Điểu bằng đôi mắt tinh tế. “Tôi
chẳng biết anh có phải là ngươi can đảm hay chỉ trơ tráo, nhưng chắc chắn anh
rất dũng cảm!”

Tự nhiên, Điểu không thể nào không co rúm người lại khi anh bước vào

giảng đường rộng lớn, ở đó đám sinh viên đang đợi anh. Nhưng đây là nhóm ở
lớp khác, hầu hết họ không hay biết gì về chuyện mất mặt ngày hôm qua của
anh. Điểu tự động viên bằng ý nghĩ như thế. Trong suốt thời gian giảng bài,
anh để ý đến vài sinh viên biết rõ sự việc, nhưng họ lại là dân thành phố, sông
buông thả. Đối với họ, sự cố của Điểu chỉ là lố bịch và pha một chút quả cảm.
Thậm chí, họ còn nháy mắt cười với anh một cách lém lỉnh, đầu thiện cảm. Dĩ
nhiên Điểu lờ đi.

Khi Điểu rời lớp học, một chàng sinh viên đang chờ anh trên đầu cầu thang

xoắn ốc, Đó là người đã bảo vệ anh thoát khỏi cơn thịnh nộ của lớp học ngày
hôm trước. Không những sinh viên đó đã bỏ giờ học trong lớp mà cậu ta còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.