MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 129

Đó là một cú đòn trời giáng. Và Điểu khỏi bị đo ván chỉ vì Himiko quay

lưng bỏ về phòng ngủ mà không thèm bồi thêm cú thứ hai.

Nhìn vào đôi vai trần đẫy đà của Himiko, Điểu len qua cái không khí nặng

nề, âm ấm của phòng khách tối tăm và bước vào phòng ngủ lúc anh đã bình
tâm. Một cô gái to con trạc tuổi Himiko, không còn trẻ nữa, đang nằm ườn
người trên giường dưới làn thuốc khói bay lơ lửng trong phòng giống như đám
may khí lỏng, tay và vai nàng lộ trần ra.

“Anh Điều, lâu lắm rồi mới gặp” cô gái chào anh bằng giọng khàn đục.

“Chào cô!” Điều lên tiếng, chưa hết bối rối.

“Em không muốn một mình chờ điện thoại gọi đến, vì vậy em nhờ nó đến.”

“Hôm nay cô không đi làm à?” Điểu hỏi. Cô gái này cũng là một bạn học

của Điều ở khoa Anh ngữ. Hai năm sau khi tốt nghiệp, cô ta chẳng làm gì
ngoài chuyện vui chơi. Như hầu hết những cô gái cùng trường đại học với
Điểu, cô đã từ khước mọi việc làm bởi vì cô cho rằng chúng không x với tài
năng của mình. Cuối cùng, sau hai năm ăn không ngồi rồi, cô đã trở thành
người thực hiện chương trình cho một đài phát thanh hạng ba chỉ phát sóng
trong khu vực địa phương.

“Tất cả chương trình của em đều phát sau nửa đêm. Anh nên nghe những

giọng nói như rót mật vào tai mà các cô phát thanh viên muốn ru ngủ khán giả
bằng giọng cổ của họ,” cô gái nói với giọng ngọt như đường. Điểu nhớ lại
những vụ lăng nhăng tai tiếng của cô làm liên lụy đến đài phát thanh, nơi đã
thu nạp cô một cách quá hào hiệp. Và anh cũng nhớ như in nỗi kinh tởm của
anh đối với cô ta trong thời kỳ sinh viên khi cô không những chỉ bự con mà
còn mập ú, có một cái gì đó khiến cho anh không bao giờ có thể đặt tay lên đôi
mắt và cái mũi gợi cho anh nhớ đến người bán hàng rong. “Chúng ta có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.