MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 154

“Anh biết đó, nhà văn Kafka đã viết trong một lá thư gửi cho cha ông rằng

điều duy nhất mà người cha có thể làm được cho đứa con là chào mừng sự ra
đời của nó. Còn anh thì làm ngược lại phải không? Chúng ta có thể nào tha thứ
cho tính vị kỷ khi chối bỏ một đời sống khác khi người đó là một người cha
không?”

Điểu im lặng, đôi má và cặp mắt nóng ran lên và đỏ bừng, điều này đã trở

thành một thói quen mới của anh. Ông Delchef không còn là một người nước
ngoài lập dị với bộ râu hung đỏ, đầy óc khôi hài mặc dù đang gặp tình cảnh
gay go nghiêm trọng. Điểu cảm thấy mình như bị một viên đạn phê bình của
tay bắn tỉa hạ gục. Anh tập trung sức lực để chống cự với bất cứ giá nào và
bỗng nhiên gục đầu, cảm thấy không có gì để nói với ông Delchef nữa.

“A, con người bé nhỏ đáng thương!” Ông Delhef thì thầm, Điểu nhìn lên,

rùng mình, nhận ra người ngoại quốc này đang nói về anh chứ không phải về
đứa bé. Anh im lặng chờ cho đến lúc ông Delchef chịu buông anh ra.

Cuối cùng, khi Điểu có thể nói lời tạm biệt, ông Delchef tặng anh một quyển

tự điển Anh văn bằng tiếng nước ông. Điểu đề nghị ông ký tên vào. Ông chỉ
viết một chữ duy nhất bằng tiếng Balkan, ký tên mình bên dưới và giải thích:
“Ở nước tôi, từ này có nghĩa là hy vọng.

Ngay chỗ hẹp nhất của con hẻm, Điểu lúng túng băng ngang cô gái người

Nhật nhỏ bé. Ngửi thấy mùi tóc mới làm và nhìn thấy cái cổ không được sạch
cho lắm khi cô gái cúi đầu lẩn qua mặt anh, Điểu cố kềm ý muốn bắt chuyện
với cô ta. Điểu ngập mình trong ánh sáng chói chang và tìm một chiếc xe như
kẻ trốn chạy, mồ hôi đổ như thác trên cơ thể anh. Vào thời điểm nóng nhất
trong ngày, anh là kẻ duy nhất đang chạy trong thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.