MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 156

“Thôi được. Vậy thì có lẽ anh nên đi cạo râu đã.”Điểu quay vào phòng ngủ.

Vẻ bực dọc của Himiko là một cú sốc. Điểu ngẫm lại mình đeo bám dai dẳng
thế nào từ lúc dời về nhà cô bạn gái, anh quên mất rằng đó là căn phòng của
một người độc thân...Làm thế nào anh có thể tự cho mình một thứ quyền hành
tuyệt đối như thế! Trong nỗi bất hạnh riêng tư, anh đã trở thành một con
nhộng, chỉ nhìn thấy bên trong cái kén, không hề hoài nghi gì dù chỉ trong
thoáng chốc những đặc quyền của một con nhộng...

Cạo râu xong, Điểu liếc nhìn gương mặt xanh xao u tối của con nhộng trong

chiếc kính mờ hơi nước. Anh để ý thấy mặt mình có vẻ nhăn nheo, không phải
đơn giản vì mình bị sút ký. Anh cảm thấy thế.

“Từ khi anh đột chiếm lấy em, anh hành động gần giống như một tên vị kỷ

điên rồ.” Điểu tự động giải thích khi anh quay lại phòng khách. “Anh lại còn
cảm thấy như đó là cách xử sự duy nhất.”

“Anh đang xin lỗi em đấy à?” Himiko trêu chọc. Mặt nàng hoàn toàn dịu lại.

“Anh đã ngủ trên giường em, ăn thứ em nấu, lại còn làm cho em lệ thuộc

vào anh. Anh không có quyền làm thế, vậy mà anh hoàn toàn cảm thấy nơi đây
như ở nhà mình.”

“Anh Điểu, anh sắp bỏ đi phải không?” Himiko nói một cách khó chịu.

Điểu chăm chăm nhìn cô bạn và lặng người đi vì cảm thấy một điều gì đó

giống như định mệnh: anh không bao giờ gặp được một ai khác hoàn toàn
thích hợp với anh đến thế. Cái hương vị tiếc nuối mặn chát trong cổ họng anh.

“Nếu cuối cùng anh phải đi thì cũng ngồi lại với em chốc lát, được không

anh Điểu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.