MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 158

chuyến du lịch mang sự lừa dối ngọt ngào ấy! Điểu vừa sợ ông cụ có thể đề
nghị theo kiểu ấy, vừa sợ mong muốn nghe những lời như thế: trong nhu cầu
đáng ghét của mình anh cảm thấy như tự giấu mình trong hang tối. Một chặp
sau, anh thấy trong mắt Himiko lấp ánh tia tỉnh ngộ.

“Anh Điểu sẽ trở về với vọ trong một hai tuần nữa.”

“Ồ, bác không nhận ra...” Bố chồng nàng nói. “ Bác đề nghị đi du lịch chỉ vì

đây là lần đầu tiên bác thấy Himiko sinh động hẳn lên kẻ từ ngày con trai bác
mất. Himiko vọng là anh không giận bác.”

Điểu bối rối nhìn bố chồng Himiko. Ông cụ có cái đầu ngắn, hói sạch và

chẳng rõ nó chấm dứt ở đâu vì làn da rám nắng sau đầu như dính vào cổ và vai
ông. Một cái đầu gợi nhớ đến con sư tử biển với đôi mắt hơi trẫm tĩnh, hơi u
tối. Điểu cố tìm ra bản chất của ông nhưng không thấy được gì. Vì thế, anh gi
im lặng cảnh giác và mỉm cười mơ hồ, cố che đậy sự thất vọng nhục nhã đang
lan dần lên ngực làm tắc nghẹn cổ họng anh.

Một giọng thanh niên xin gặp cha đứa bé đang nằm trong khu chăm sóc đặc

biệt của bệnh viện trường đại học. Điểu chết trân, trả lời bằng giọng như như
tiếng muỗi vo ve. Đó là một bác sĩ thực tập gọi đến để nhắn lại lời của viên bác
sĩ phụ trách về thằng bé.

“Xin lỗi đã gọi đến qua muộn, nhưng ở đây chúng tôi đầy úp công việc. Mai

ông đến khu phẫu thuật não vào lúc 11 giờ sáng mai, đó là văn phòng của bác
sĩ trợ lý giám đốc. Lẽ ra thì đích thân bác sĩ gọi cho ông nhưng ông ấy quá
mệt. Chúng tôi phải làm việc luôn tay tới tận khuya”

Điểu hít một hơi sâu và nghĩ: Thằng bé đã chết, viên rợ lý giám đốc sắp mổ

xác.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ có mặt lúc 11 giờ. Cám ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.