MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 157

Quay về phòng ngủ, Điểu nằm trên giường nhắm mắt lại, kê hai tay lên sau

đầu. Anh muốn có được phút riêng tư một mình.

Lát sau, ba người ngồi quanh chiếc bàn ở phòng khác phụ bàn luận về những

nhà lãnh đạo mới ở các nước châu Phi và ngữ pháp của tiếng Swahili. Himiko
tháo tấm bản đồ trên tường phòng ngủ xuống trải trên bàn để chỉ cho bố chồng.

Đột nhiên ông cụ đề nghị: “Tại sao anh và Himiko không du lịch sang châu

Phai? Nếu con bán căn nhà này và đồ đạc, con sẽ đủ tiền đi chơi đấy.”

“Quả là ý kiến hay đấy...” Himiko liếc nhìn Điểu như thể thử lòng anh. “Anh

có thể quên nối đau khổ về đứa con, còn em thì quên chuyện tự tử của chồng
em.”

“Đúng thế, và điều đó thật quan trọng.” Bố chồng Himiko tuyên bố. “Sap

hai con không chuẩn bị hành lý đi châu Phi đi?”

Lời đề nghị đột ngột đến nỗi làm cho Điểu hoang mang run lên mà không

kiềm chế được. “Cháu không thế làm thế, cháu không thể,” anh nói với tiếng
thở dài yếu ớt.

“Tại sao không?” Himiko thách thức.

“Một chuyến du lịch sang châu Phi để quên đứa con mình đang suy yếu quà

là trò lừa bịp. Anh...”Điểu đỏ mặt, lắp bắp, “...anh không thể làm thế được!”

“Anh Điểu là một người cực kỳ đạo đức.” Himiko chế giễu.

Điểu càng đỏ mặt hơn và anh làm ra vẻ trách móc. Thực tế thì anh đang nghĩ

mình nên tan biến như gia vị trong xoong canh đang sôi nếu bố chồng nàng đề
nghị một cuộc du lịch sang châu Phi với mục đích đạo đức là cứu Himiko thoát
khỏi sự ám ảnh về chồng nàng, thật háo hức biết bao vì được thư giãn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.