MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 168

Điểu lên tiếng: “Khi điện thoại xong, chúng ta nên mua cho thằng bé cái gì

để mặc thay vì bận tâm đến chuyện xúc xích, cũng như bận tâm đến cái nôi.
Anh nghĩ đến cửa hàng bách hóa là nhanh nhất. Nếu không thì anh sẽ phát điên
vì chuyện mua sắm quần áo con nít đấy.”

“Em biết chúng ta cần gì mà anh Điểu, anh có thể đợi ở xe.”

“Ngay sau khi vợ anh có mang, anh đã đi mua sắm với cô ấy. Cửa hàng đầy

những bà bầu và những đứa bé la khóc, bầu không khí ấy có một cái gì đó rất
thú vật.”

Điểu liếc nhìn Himiko và thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, có lẽ nàng cũng cảm

thấy buồn nôn. Họ cho xe chạy tiếp, cả hai xanh xao và im lặng. Cuối cùng khi
Điểu lên tiếng, anh không nghĩ mình đang tự xỉ vả:

“Khi thằng bé chết và vợ anh hồi phục, anh nghĩ là bọn anh sẽ ly dị. Và sau

đó, anh sẽ là một thằng đàn ông tự do thực sự, đó là điều anh đã mơ ước từ
nhiều năm nay, còn bây giờ thì anh đã mất việc và mất tất cả. Nhưng thật buồn
cười, anh chẳng thấy sung sướng về chuyện đó chút nào.”

Lúc này gió thổi mạnh hơn từ phía Điểu qua Himiko, vì vậy nàng phải cao

giọng nói cho át tiếng gió. Nàng nói như thét: “Anh Điểu, khi nào anh trở
thành một người đàn ông tự do, chúng ta có thể bán nhà như bố chồng em gợi
ý và cũng đi châu Phi với nhau được chứ?”

Châu Phi thật sự đã ở trong tầm tay! Nhưng đó chỉ là một châu Phi hoang

vắng, vô vị mà lúc này Điểu có thể hình dung được. Kể từ khi anh nhận thức
được nỗi đam mê của mình từ lúc còn trai trẻ, đây là lần đầu tiên châu Phi mất
vẻ lấp lánh hào quang của nó trong lòng anh. Một con người tự do dừng chân
trong sa mạc Sahara u ám. Hắn đã giết một đứa trẻ trên một hòn đảo lơ lửng
như con chuồn chuồn ở 140 độ đông kinh tuyến. Sau đó, hắn trốn chạy đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.