MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 166

khốc, cổ họng anh chỉ phát ra một âm thanh tắc nghẹn. Anh phóng xe chạy bạt
mạng theo kiểu mà anh học được từ Himiko.

“Anh Điểu à, viên bác sĩ mà em nói đó chính là anh chàng trung niên có cái

đầu giống như quả trứng, đứng ngoài cửa sổ gọi em vào cái đêm đầu tiên anh ở
lại nhà em đấy. Anh còn nhớ anh ta không?”

“Anh nhớ,” Điểu vừa nói vừa nghĩ dường như đến giờ phút này, anh còn

sống sót được là nhờ không có bất cứ mối quan hệ nào với một con người như
thế.

“Khi nào điện thoại cho anh ta, chúng ta có thể biết cần phải làm gì để mang

thằng bé đến.”

“Viên bác sĩ ở bệnh viện dặn anh đừng quên mang quần áo cho thằng bé.”

“Ta có thể dừng lại ở căn hộ của anh. Anh phải biết quần áo chỗ nào để mà

lấy chứ.”

“Anh nghĩ đừng lấy thì tốt hơn!” Trong trạng thái háo hức, Điều nhớ lại

cảnh sốt sắng chuẩn bị cho đứa con hàng ngày. Giờ đây, anh muốn từ bỏ tất cả
những đồ dùng trẻ con, cái nôi có mui màu trắng, cái tủ đựng áo quần em bé
màu trắng ngà có tay cầm giống như quả táo, và mọi thứ.

“Anh không thể lấy quần áo cho thằng bé ra khỏi chỗ ấy được.”

“Thôi, em nghĩ rằng không nên, vợ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh

nếu chị ấy biết rằng anh đang dùng những đồ dùng của thằng bé cho mục đích
này.”

Hẳn là vậy, Điểu nghĩ, dù cho anh không muốn lấy bất cứ thứ gì căn hộ. Vợ

anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh khi nàng biết rằng đứa con đã chết ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.