MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 164

Viên bác sĩ tránh nhìn gương mặt Điểu và đi về phía dãy hành lang.

Điểu vội vã bước ra quảng trường trước mặt bệnh viện. Bầu trời có vẻ u ám,

cả Himiko với đôi kính râm lẫn chiếc xe thể thao màu đỏ cũng nhuốm vẻ xấu
xí, tàn tạ. “Tất cả là một sự sai lầm, người ta cười vào mũi anh.” Điểu cười chế
giễu, gương mặt anh méo mó.

“Em đã sợ điều đó.”

“Tại sao?” Giọng Điểu có vẻ gay gắt.

“Chẳng có lý do gì đặc biệt anh Điểu ạ…” Himiko ấp úng trong miệng.

“Anh đã quyết đinh đem thằng bé về.”

“Về đâu, đến bệnh viện khác à? Hay quay về căn hộ của anh?

Ngay lập tức, anh đắm mình trong nỗi kinh hoàng. Anh cũng chưa kịp nghĩ

sau đó mình sẽ làm gì. Anh chỉ tuyệt vọng chống lại các bác sĩ ở bệnh viện này
muốn nhúng tay giải phẫu cho thằng bé, rồi trút hết gánh nặng cho phần đời
còn lại của anh với đứa trẻ có cái đầu như một cái hang sâu. Bệnh viện chắc
hẳn không bao giờ chịu nhận lại “món hàng” mà họ đã từng có lần xem như đồ
bỏ. Còn nếu như anh mang thằng bé về nhà, anh sẽ phải chiến đấu với tính
hiếu kỳ vô độ của bà chủ cho thuê nhà. Giả sử anh tiếp tục chế độ kiêng khem
độc hại cho thằng bé, như bệnh viện áp dụng cho nó đến ngày hôm qua, trong
phòng ngủ của anh, thì thằng bé với cái đầu đôi đó sẽ kêu gào vì đói cho cả
khu phố biết và sẽ làm cho đàn chó sủa inh lên. Và giả sử thằng bé sẽ chết sau
vài ngày gào thét như thế, thử hỏi có vị bác sĩ nào dám làm giầy tờ chứng nhận
cho cái chết của nó? Điểu hình dung ra mình bị bắt giữ vì tôi giết hại trẻ con và
những chuyện ghê tởm mà báo giới sẽ dựng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.