MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 163

“Thưa bác sĩ, giữa hai khả năng, thằng bé sẽ lớn lên bình thường hay không,

thì khả năng nào mạnh hơn?”

“Tôi không thể trả lời anh chắc chắn cho tới khi chúng tôi mổ xong.”

Không chút thẹn thùng, Điểu làm sáng tỏ cái vòng lửa xấu hổ: “Vậy thì các

ông đừng mổ còn hơn.”

Tất cả các bác sĩ chăm chăm nhìn Điểu và dường như họ nín thở. Điểu cảm

thấy giọng nói của mình không hề vướng chút hổ thẹn. Một điều hay là Điểu
đã không thực hiện quyền tự quyết trơ tráo này, vì vị đã nhanh chóng nhận ra
rằng chính Điểu đã bộc lộ ý định mình một cách rõ ràng.

“Thế thì anh sẽ mang nó về với anh à?” Ông nói một cách cộc cằn, biểu lộ

sự giận dữ.

“Vâng, tôi sẽ mang cháu về.” Điểu cũng nói nhanh.

“Chúng tôi không để anh phải chờ đợi đâu.” Viên bác sĩ dễ xúc động nhất

mà Điểu chạm trán trong bệnh viện này biểu lộ rõ ràng thái độ đáng ghét của
anh ta đối với Điểu.

Điểu đứng dậy và các bác sĩ cũng đứng lên. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc

cuộc chơi, anh nghĩ, tôi đã đẩy lui được đứa con ký quái.

“Có thật là anh chuẩn bị mang thằng bé đi không?” Viên bác sĩ nhi khoa trẻ

tuổi ngần ngừ hỏi khi họ bước vào phòng đợi.

“Chiều nay tôi sẽ đến đón cháu.”

“Nhớ mang theo đồ mặc cho cháu nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.