MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 161

Có thể Điểu sẽ kể cho vợ nghe câu chuyện này. Và vì con chúng ta sinh ra

để mà chết nếu nó đúng là con của quỷ, cô ấy sẽ tưởng tượng nó là một đứa bé
hết sức xinh đẹp, ngay cả tôi cũng có thể sửa chữa ký ức của mình. Và đó sẽ là
sự lừa dối lớn nhất đời tôi. Đứa con kỳ dị của tôi đã chết mà không được sửa
sai lại cái đầu đôi xấu xí của nó, sau khi chết nó vẫn mãi mãi mang hai đầu. Và
nếu có một đấng quyền năng tác động luật lệ vào thời gian vô tận đó, ông ta
phải thấy đứa bé hai đầu và cả cha của nó. Bụng Điểu sôi lên sùng sục, Điểu
chìm ngay vào giấc ngủ giống như chiếc máy bay lao ra khỏi bầu trời, một giấc
ngủ kín bưng trong chiếc hộp không chút tia sáng của bất cứ giấc mơ nào len
vào. Tuy thế, trong tia phản chiếu cuối cùng của ý thức, một lần nữa, Điểu lại
nghe tiếng bà mẹ nuôi tốt bụng thì thầm: “Anh Điểu, quả là anh khiếp sợ đấy!”
Điểu thấy đau phía sau như đầu đang bị đeo một sức nặng, cố đưa hai ngón tay
cái lên gãi sau tai, khiến cùi chỏ thúc vào miệng Himiko. Đau đến chảy nước
mắt, Himiko chăm chăm nhìn qua bóng đêm gương mặt co rúm lại một cách
mất tự nhiên của người bạn tình đang ngon giấc. Himiko tự hỏi không biết
Điểu có hiểu nhầm cú điện thoại từ bệnh viện gọi đến không. Không hẳn là
thằng bé đã chết. Phải chăng nó đã uống được sữa thật và đang hồi phục? Và
không phải họ muốn gọi Điểu đến bệnh viện để thảo luận về vụ mổ cho thằng
bé chứ? Người bạn đang ngủ cạnh nàng, với thân hình gập đôi thiếu thoải mái,
giống như một con đười ươi trong chuồng, và mùi rượu nồng nặc bùng lên
theo hơi thở của anh ta làm cho Himiko thấy vừa buồn cười, vừa đáng thương.
Nhưng giấc ngủ này là thời gian nghỉ xả hơi trước khi bước vào cuộc chiến đấu
sáng ngày mai. Himiko ra khỏi giường và kéo tay chân của Điểu cho thẳng lại.
Anh nặng như một người khổng lồ bị ếm bùa, cơ thể anh không một phản ứng
kháng cự. Himiko choàng tấm khăn trải giường quanh người giống như một
nhà hiền triết Hy Lạp và ra phòng khách. Nàng nghiên cứu những tấm bản đồ
châu Phi cho đến khi trời sáng.

Đột nhiên nhận ra sai lầm của mình, Điểu đỏ mặt giận dữ như thể mình bị

đưa ra làm trò cười một cách thô bạo. Anh vừa bước vào văn phòng trợ lý
giám đốc thì thấy họ đang chờ anh ở đó, nhiều bác sĩ trẻ trong đó có người phụ
trách trường hợp con anh và một vị giáo sư già với dáng vẻ của một chuyên gia
hiền lành. Nhận ra sai lầm của mình, Điểu đã đứng lại như trời trồng ngay bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.