MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 173

“Có kẻ trộm mất một bánh xe rồi,” Điểu nói lớn với Himiko. Lúc này nàng

vẫn còn trong phòng tắm. “Một chiếc đèn pha bị vỡ. Anh hy vọng em có phụ
tùng thay thế chứ!”

“Phía sau mái hiên ấy.”

“Nhưng ai ăn cắp mất bánh xe?”

“Anh nhớ cậu nhỏ bên cửa sổ tối hôm đó chứ? Chính nó chứ không ai khác.

Nó trốn gần đâu đó với cái bánh xe và em đánh cuộc với anh là nó đang nhìn
chừng chúng ta.” Himiko đáp lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. “Nếu chúng
ta giả vờ như chẳng có chuyện gì phải ầm ĩ và đi khỏi đây, em cá là thằng bé sẽ
phát khóc lên trong bụi, nó sẽ quê ghê lắm đấy. Hãy thử xem.”

“Thế cũng tốt nếu chiếc xe chạy được. Để anh xem có sửa được không.”

Điểu thay bánh xe, bùn đất và dầu mỡ dính đầy hai tay. Công việc làm anh

đổ mồ hôi nhiều hơn trước khi anh tắm. Khi làm xong, anh thận trọng khởi
động máy: ổn cả. Họ phải chậm một chút nhưng chắc chắn mọi việc sẽ kết thúc
trước khi trời tối, họ chẳng cần đèn trước xe. Điểu cảm thấy thích tắm lại
nhưng Himiko đã sửa soạn xong, ngoài ra, lúc này anh cũng đâm ra bức tức
đến nỗi ngay cả chuyện trì hoãn dù mảy may cũng không thể chịu được. Họ ra
khỏi nhà. Khi xe chạy có ai đó sau lưng họ ném đá vào xe.

“Em cũng vào chứ!” Điểu khẩn khoản khi Himiko không có động tác rời

khỏi xe. Hai người cùng vội vã bước xuống dãy hành lang dài đi đến khu chăm
sóc đặc biệt, Điểu ôm chặt cái nôi còn Himiko ôm quần áo thằng bé. Điểu nhận
biết tâm trạng căng thẳng đặc biệt của mình và thái độ lạnh nhạt của những
bệnh nhân mà họ gặp trong dãy hành lang. Nó chính là ảnh hưởng của cơn
mưa đập vào ngọn gió dã man rồi bất ngờ thoái lui tuồng như đuổi bắt, và của
cú sấm ì ầm từ xa. Khi Điểu b xuống hành lang với cái nôi trong tay, anh suy
tính cách đề cập tốt nhất với các cô y tá về chuyện đưa thằng bé ra khỏi bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.