MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 174

viện, càng lúc anh càng thấy khiếp sợ. Nhưng khi anh bước vào khu chăm sóc
thì mọi người đã biết rằng anh sẽ đem đứa bé đi cùng với anh. Điểu nhẹ người.
Dù vậy, anh vẫn giữ bộ mặt lúng túng và nhìn xuống sàn nhà, trả lời một cách
hết sức ngắn gọn những câu hỏi thuần về thủ tục. Điểu sợ những cô y tá trẻ tò
mò mở miệng hỏi tại sao anh mang thằng bé đi mà không giải phẫu hoặc anh
định mang nó đi đâu.

“Anh hãy cầm tấm phiếu này đến văn phòng và trả những khoản tiền cần

thiết,” cô y tá nói. “Trong lúc ấy tôi sẽ gọi bác sĩ trực.”

Điểu lấy tấm phiếu lớn. Một tấm phiếu màu hồng ti tiện.

“Tôi có mang một ít áo quần cho thằng bé…”

“Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ cần đến. Tôi sẽ lấy ngay bây giờ.” Khi lên tiếng,

đôi mắt cô y tá lộ rõ vẻ bực mình. Lập tức, Điểu đưa hết áo quần của thằng bé.
Cô y tá dò xét từng cái một, chỉ ném lại cho anh cái mũ. Điểu lúng túng cuộn
tròn nó lại nhét vào túi. Rồi anh bực tức quay lại phía Himiko, nàng chẳng để ý
gì cả.

“Gì thế anh?”

“Chẳng có gì. Anh phải đến văn phòng một chút.”

“Em đi với,” Himiko vội vàng nói, như sợ bị bỏ rơi. Suốt cuộc thương lượng

với các y tá, hai người đứng vặn vẹo thế nào mà những đứa trẻ nằm bên kia
bức vách kính ngăn không thể lọt vào tầm nhìn của họ được.

Khi cô gái ở ô cửa phòng tiếp tân nhận tấm phiếu màu hồng, cô ta hỏi giấy

tờ của Điểu và nói: “Tôi biết anh sẽ từ giã chúng tôi – xin chúc mừng!”

Điểu chẳng xác nhận mà cũng chẳng chối bỏ, chỉ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.