MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 182

“Xin lỗi anh,” Himiko nói. Hẳn nàng cũng bị va đập vì qua giọng nói nàng

có vẻ bị đau. Cả hai đều tránh nhắc đến con chim sẻ chết.

“Chẳng có gì quan trọng.” Đặt lại chiếc nôi vào lòng, lần đầu tiên Điểu cúi

xuống nhìn thằng bé kể từ khi anh leo lên xe. Khuôn mật đứa bé đỏ bừng lên
như giận dữ, nhưng dường như nó đang thở thoi thóp. Bị nghẹt thở rồi! Điểu
hoảng hốt lay chiếc nôi. Đột nhiên, thằng bé há rộng miệng như muốn ngoạm
vào những ngón tay của Điểu, khóc ré lên bằng cái giọng to đến khó tưởng
tượng nổi.

U-oa……. u-oa……..u-oa………..thằng bé cứ liên tiếp gào lên, mặt nhăn

lại và những giọt nước mắt lớn, trong suốt từ đôi mắt nhắm nghiền chảy dài
xuống. Khi đã qua cơn hốt hoảng, Điểu lấy tay bụm đôi môi đang gào l của
thằng bé và cố kềm chế nỗi hoang mang khác bùng lên. Oe…..oe….oe… thằng
bé tiếp tục gào u-oa….u-oa….u-oa…. khiến chiếc mũ có hình những chú dê
con trùm cục bướu trên đầu nó đung đưa.

“Anh luôn luôn cảm thấy tiếng gào của thằng bé mang đầy ý nghĩa nhỉ.”

Himiko cất cao giọng cho át tiếng khóc của thằng bé. “Với tất cả những gì
chúng ta biết, có thể là nó chứa đựng đầy đủ ý nghĩa tiếng nói của con người.”

Thằng bé vẫn gào: u-oa….u-oa….oe….oe….

Điểu nói một cách bực dọc: “May mà chúng ta không có khả năng hiểu hết.”

Chiếc xe lao đi, mang theo tiếng la khóc của thằng bé. Tiếng khóc the thé

giống như tiếng gáy của hàng ngàn con dế, có khi lại giống như cả Điểu lẫn
Himiko hòa nhập vào thân xác của một con dế đơn độc và đang cùng gáy với
nó. Chẳng mấy chốc cái nóng và tiếng gào của thằng bé bao trùm trong xe
không thể chịu nổi nữa, Himiko đành tấp xe vào lề và mở toang cả hai cánh
cửa. Không khí nóng bức, ẩm ướt trong xe thoát ra ngoài giống như một người
bệnh vừa ợ hoi. Hơi lạnh và ướt ùa vào cùng với những giọt mưa. Người Điểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.