MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 183

và Himiko mới đẫm mồ hôi, giờ đây lại run lên vì lạnh. Một hạt mưa nhỏ còn
rơi cả vào trong nôi đang đặt trong lòng Điểu, nước bám trên đôi má đỏ lửng
của thằng bé từng hạt nhỏ hơn cả những giọt nước mắt. Tiếng khóc của thằng
bé lúc này nhẹ nhàng hơn – a….a….a….- kèm theo những cơn ho làm rung cả
cơ thể của nó. Rõ ràng là tiếng ho không bình thường. Điểu tự hỏi liệu thằng
bé có bị bệnh đường hô hấp chăng. Cuối cùng anh cũng tìm cách che cho nó
khỏi bị mưa bằng cách quay chiếc nôi tránh cửa xe.

“Anh Điểu này, bỗng dưng mang thằng bé ra ngoài trời lạnh như thế này khi

nó vừa từ lồng ấp ra, e nguy hiểm đấy. Nó có thể bị viêm phổi mất!”

“Anh biết.” Điểu nói với vẻ mệt mỏi, nặng nề cố hữu.

“Em không biết phải làm sao đây.”

“Em có nghĩ phải làm cái quỉ quái gì cho thằng bé khỏi khóc vào lúc như thế

này không?” Chưa bao giờ Điểu lại cảm thấy mình hoàn toàn thiếu kinh
nghiệm như thế.

“Em thường thấy người ta cho chúng bú Himiko ngưng một lúc như sợ hãi,

rồi nàng vội nói thêm, “Ta phải mang theo ít sữa anh ạ.”

“Sữa loãng ư? Hay nước đường?” Chính sự mệt mỏi đã làm cho Điểu thêm

nghi ngờ.

“Để em chạy vào hiệu thuốc tây. Có thể họ có bán loại đồ chơi, anh gọi nó là

gì nhỉ? Anh biết không, loại có hình như cái núm vú ấy?”

Và Himiko lao ra ngoài mưa. Điểu vừa đu đưa chiếc nôi vừa nhìn theo

người tình của mình vội vã chạy trên đôi giày đế bằng. Không có người phụ nữ
Nhật nào lại được học hành tốt hơn Himiko, nhưng sự giáo dục ấy đã mục rữa
trên kệ chén dĩa. Nàng chẳng có được những kiến thức thường tình về cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.