MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 185

“Không ổn rồi. Có lẽ vì nó còn bé quá.” Himiko nói một cách tội nghiệp sau

khi cố thử độ một phút. Nàng lại đánh mất sự tự tin lần nữa.

Điểu che giấu hoài nghi.

“Nhưng em chẳng biết làm cách nào cho thằng bé nín.”

“Thế thì chúng ta phải tiếp tục thế này vậy – lại lên đường thôi.” Điểu đóng

cửa xe.

“Đồng hồ ở hiệu thuốc mới chỉ 4 giờ. Em nghĩ chúng ta có thể đến dưỡng

đường lúc 5 giờ.” Himiko rồ máy xe, mặt nàng lộ vẻ khó chịu. Nàng cũng đang
cảm thấy quá sức bực bội.

“Nó không thể khóc suốt một tiếng đồng hồ được đâu,” Điểu lên tiếng.

5 giờ 30: thằng bé la khóc mệt quá đã ngủ, nhưng họ chưa đến nơi được.

Suốt gần một tiếng đồng hồ họ vẫn đi quanh quẩn trong cùng một thung lũng
lòng chảo. Họ lái xe lên xuống các ngọn đồi, nhiều lần ngang qua một con
sông quanh co, đục ngầu, mò xuống những ngõ cụt rồi lại leo lên những đường
dốc đứng trên thung lũng, dẫn đến hết hướng bắc lại về hướng nam. Himiko
nhớ đã có lần lái xe đến thẳng cổng dưỡng đường, và khi xe leo lên đỉnh dốc
nàng đã có thể nhận ra được khu vực lân cận. Nhưng khi xe họ chạy xuống
thung lũng đông đúc dân cư với những con đường nhỏ hẹp như mê lộ thì họ
không biết chắc mình đang chạy về hướng nào. Cuối cùng khi Himiko quay xe
vào một con đường mà nàng nghĩ mình nhớ ra, họ gặp phải chiếc xe tải nhất
quyết không chịu nhường đường, thế là họ phải lùi xe hàng trăm thước. Khi
chiếc xe tải đã đi qua, họ cố quay lại, thì hóa ra họ đã lạc sang một góc phố
khác. Con đường ở góc kế tiếp đó là đường một chiều: không thể nào quay xe
lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.