MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 187

chiếc xe tiến gần đến chỗ cây rẽ quạt sóng đôi phía trước trạm cảnh sát, một
viên cảnh sát trẻ tuổi có lẽ là gốc nông dân chậm rãi tiến ra giữa đường và vẫy
họ ngừng lại.

Trước cặp mắt của viên cảnh sát, cái vẻ xanh xao, dơ dáy và đáng ngờ của

Himiko và Điểu hiện ra, vì thế anh ta cúi rạp người, nhìn chăm bẩm vào xe.

“Xin cho xem bằng lái!” Giọng viên cảnh sát nghe giống như giọng của một

con người uể o nhất thế giới. Thật ra anh chàng chỉ trạc tuổi đám sinh viên ở
trường luyện thi của Điểu, nhưng anh ta biết rõ mình đang dọa họ và lấy làm
thú vị về điều này. “Khi ông bà chạy ngang qua đây lần đầu, tôi thấy rõ xe ông
bà chỉ có một đèn và tôi đã làm lơ. Nhưng nếu ông bà cứ chạy lòng vòng như
thế này thì tức là ông bà đã yêu cầu chúng tôi chận xe lại. Và giờ đây ông bà
lại còn chạy tà tà với chiếc xe chỉ có một đèn – ông bà không thể chạy như thế
được. Điều đó làm tổn hại đến uy tín của chúng tôi.”

“Tất nhiên,” Himiko nói, giọng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào.

“Trong xe có một đứa bé hay cái gì vậy?” Thái độ của Himiko có vẻ làm cho

viên cảnh sát cảm thấy bị xúc phạm. “Tốt hơn là mời ông bà để xe lại đây và
mang đứa bé đi.”

Gương mặt thằng bé lúc này đỏ lên một cách ký dị, hơi thở trở nên dồn dập

qua cái miệng há hốc và cả hai cánh mũi phập phồng. Trong một thoáng, Điểu
quên mất viên cảnh sát đang nhìn soi mói vào xe mà chỉ lo lắng thằng bé có
khó thở vì viêm phổi không. Anh hoảng hốt áp cả hai tay vào trán thằng bé.
Anh có cảm giác trán nó nóng như lửa đốt, một thứ nhiệt độ hoàn toàn không
giống với người bình thường. Điểu vụt miệng la lớn.

“Cái gì thế?” Viên cảnh sát giật mình, hỏi lại bằng giọng trẻ con vốn có của

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.