MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 189

vừa gọi. Lần này ông ta không mặc chiếc tuxedo bằng vải lanh mà là chiếc
blouse vấy bẩn đến kinh sợ.

Hoàn toàn không biết Điểu, ông ta trách Himiko bằng giọng nhẹ nhàng,

chăm chú dò xét thằng bé trong nôi như đang chọn mua cá từ người bán hàng
rong.

“Em đến trễ quá, Himiko. Anh mới nghĩ có khi em đang đùa với anh chút

chơi.”

Cảm tưởng về phòng đợi tiêu điều của dưỡng đường thật quá sức chịu đựng

của Điểu: anh cảm thấy nổi gai ốc lập tức.

“Tụi em gặp vài rắc rối trên đường đến đây,” Himiko lạnh lùng nói.

“Anh sợ em làm điều gì ghê gớm trên đường đi đấy. Em biết không, có

những kẻ cấp tiến có lần họ đã quyết định rằng chẳng có gì khác biệt giữa việc
để cho đứa bé yếu dần rồi chết với việc bóp cổ cho nó chết – như thế đó, em
ạ,” viên bác sĩ vừa nói vừa nâng chiếc nôi lên, “dường như thằng bé chưa gặp
rắc rối gì nhiều, con người nhỏ bé đáng thương này bị yếu vì viêm phổi đấy.”
Cũng như trước đó, giọng viên bác sĩ thật nhẹ nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.