MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 188

“Thằng bé bị bệnh,” Himiko nói. “Vì vậy chúng tôi buộc lòng phải chở cháu

đi mặc dù chúng tôi biết đèn xe bị vỡ.” Himiko chợp lấy cơ hội viên cảnh sát
đang sửng sốt. “Nhưng chúng tôi bị lạc đường và bây giờ chẳng biết phải làm
sao.”

“Ông bà muốn đi đâu? Tên vị bác sĩ là gì?”

Ngần ngừ một lúc, cuối cùng Himiko nói tên của dưỡng đường. Viên cảnh

sát chỉ cho họ biết dưỡng đường nằm cuối con đường nhỏ, bên trái nơi họ vừa
đậu xe. Rồi anh ta nói thêm để chứng tỏ mình không phải là kẻ dễ bị lừa:
“Nhưng vì nó rất gần nên chẳng hại gì nếu ông bà xuống đi bộ, tốt hơn là ông
bà nên làm thế.”

Himiko nổi điên, vung tay giật chiếc mũ len ra khỏi đầu thằng bé. Đó là một

đòn phủ đầu viên cảnh sát trẻ

“Nếu mang nó ra ngoài nó sẽ phải chết đó.”

Himiko bám sát địch thủ và đã áp đảo anh ta. Có phần rầu rĩ như hối tiếc đã

giữ bằng lái xe, viên cảnh sát bèn trả lại cho Himiko. “Ông bà nhớ mang xe đi
sửa ngay sau khi đưa thằng bé vào dưỡng đường đấy.” Anh ta nói một cách
ngốc nghếch, đôi mắt vẫn dán chặt vào cái bướu trên đầu thằng bé. “Ồ – kinh
thật! Có phải cái đó gọi là sốt màng não không?”

Điểu và Himiko quay xe về hướng viên cảnh sát chỉ. Lúc đậu xe trước cửa

dưỡng đường, Himiko đã kịp hoàn hồn và nói: “Hắn chẳng ghi số bằng lái
cùng tên tuổi em gì cả – đúng là một con lừa!”

Dưỡng đường có vẻ như được xây dựng bằng thạch cao. Họ mang chiếc nôi

và thằng bé vào phòng đợi. Chẳng có dấu hiệu gì có y tá lẫn bệnh nhân ở đây,
chỉ có người đàn ông với cái đầu tròn như quả trứng xuất hiện ngay lúc Himiko

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.