MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 200

và thuê một hướng dẫn viên người bản xứ, vì vậy con ôm ấp mộng tưởng: con
sẽ là hướng dẫn viên bản xứ cho những khách ngoại quốc đến Nhật.”

Vị giáo sự định trả lời một câu gì đó khi cả hai cùng nép sang một bên để

cho một chàng trai tay bị băng bó đang đi vội xuống hành lang với đám bạn
theo sau lưng. Bọn thanh niên đi lướt qua, không hề biết đến Điểu và cha vợ
anh đứng đó. Cả bọn đều mặc áo jacket nhớp nhúa, bạc màu và có vẻ quá
mỏng manh so với thời tiết lạnh buốt của mùa thu. Điểu thấy những con rồng
thêu trên lưng áo họ và nhận ra đây là đám thanh niên mà anh đối đầu vào cái
đêm đầu mùa hạ khi con anh chào đời.

“Con biết bọn này, nhưng vì một lý do nào đó chúng không để ý đến con.”

Anh nói.

“Chỉ trong một vài tuần, anh hầu như đã trở thành một con người hoàn toàn

khác hẳn, có thể vì thế mà chúng không nhận ra anh.”

“Ba nghĩ thế à?”

“Anh đã thay đổi.” Giọng của vị giáo sư ấm áp với một tình cảm thân thuộc.

“Cái tên cúng cơm Điểu hồi nhỏ của anh không còn thích hợp với anh nữa
rồi.”

Điểu chờ hai người đàn bà bắt kịp và cúi nhìn đứa con trai đang nằm trong

vòng tay đưa nôi của người mẹ. Anh muốn thử soi mặt mình vào đôi đồng tử
của đứa bé. Cái gương trong đôi mắt của thằng bé là tấm gương soi màu xám
trong veo và sâu thẳm, phản chiếu một hình ảnh, nhưng là một hình ảnh quá
đen đến nỗi Điểu không thể tin chắc được đó lại là gương mặt mới của mình.
Khi về đến nhà, anh liền nhìn vào gương soi. Sau đó anh lấy quyển tự điển
Balkan mà ông Delchef đã tặng anh trước khi tòa công sứ đưa ông ta lên tàu về
nước. Trên mặt bìa trong, ông Delchef đã viết một từ có nghĩa là hy vọng. Điểu
định tra từ sự chịu đựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.