MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 198

“Anh Điểu, anh sẽ phải chịu nhiều đau khổ đấy,” Himiko nói như để động

viên. “Tạm biệt anh, anh Điểu. Hãy bảo trọng!”

Điểu gật đầu rời khỏi quán rượu.

Chiếc ta-xi lao xuống những con đường ướt át với một tốc độ khủng khiếp.

Nếu lúc này tôi chết vì tai nạn trước khi cứu kịp đứa con, toàn bộ 27 năm trong
cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn trở thành vô nghĩa. Một cảm giác sợ hãi sâu xa hơn
bất cứ nỗi sợ hãi nào mà Điểu từng có bỗng xâm chiếm trọn người anh.

Trời cuối thu. Lúc Điểu bước xuống cầu thang sau khi chào tạm biệt viên

bác sĩ phẫu thuật, cha mẹ vợ mỉm cười đón anh trước khu chăm sóc đặc biệt,
vợ anh đứng giữa tay bồng con.

“Chúc mừng anh, Điểu,” cha vợ anh nói. “Anh trông kìa, nó giống anh đó

chứ.”

“Dạ, có vẻ thế.” Điểu dè dặt nói. Một tuần sau khi mổ, đứa bé có vẻ gần như

bình thường, tuần tiếp theo nó bắt đầu trông giống Điểu. “Vết mổ trong sọ
thằng bé chỉ ngắn vài milimét và bây giờ nó đang liền lại. Con sẽ chỉ ba xem
khi về đến nhà, con đã mượn phim X quang. May là não không thò ra ngoài
hộp sọ, vì thế đó không phải là chứng thoát vị não mà chỉ là một khối u lành
tính. Có hai cục bướu cứng, trắng như quả bóng bàn nằm trong khối u được cắt
bỏ.”

“Gia đình anh thế là may mắn lắm.” Vị giáo sư nói chen vào những lời nói

thao thao bất tuyệt của Điểu.

“Anh Điểu đã cho quá nhiều máu để truyền cho cháu trong suốt thời gian

giải phẫu, trông anh xanh xao như một công chúa sau khi hò hẹn với Dracula.”
Bà mẹ vợ đang phấn khởi của Điểu nói với giọng khôi hài hiếm thấy. “Nghiêm
túc mà nói, Điểu ạ, con đã can đảm và dai sức như một con sư tử trẻ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.