MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 55

4

Anh hy vọng rằng em không ngủ,” Điểu nói khi Himiko mở cửa cho anh.

“Ngủ hả? Ngủ vào giờ này à?” Nàng nói như trêu chọc. Himiko mặc chiếc

áo tắm bằng vải màu tím, đưa tay che ánh nắng ban trưa nhưng vô ích, ánh
sáng sau lưng Điểu chiếu gắt lên cổ và đôi vai trần của nàng. Ông nội của
Himiko là một ngư phủ người Kyushu, thật sự là đã bắt cóc một cô gái Nga ở
Vladivostok làm vợ. Chính điều này giải thích làn da trắng của Himiko, bạn có
thể nhìn thấy những mạng mao mạch nằm dưới làn da này. Cách nàng đi đứng
cũng vậy, có một cái gì đó gợi lên vẻ ngượng ngập của những di dân không
bao giờ sống hoàn toàn thoải mái trên quê hương mới.

Co rúm người trong ánh sáng choáng ngợp, Himiko giống như một con gà

mẹ rối lên, vội vàng bước lui vào bóng râm của cánh cửa mở. Nàng đang ở giai
đoạn nửa chừng xuân, giữa sắc đẹp không mấy hoàn hảo của một thiếu nữ mà
nàng đã đánh mất và sự đẫy đà của một phụ nữ chín mùi. Có lẽ Himiko là loại
phụ nữ đã s một thời gian dài trong trạng thái cơ thể như thế.

Để che chở cô bạn của mình tránh khỏi ánh sáng chói chang, Điểu nhanh

chân bước vào phòng đóng cửa lại. Trong phút chốc, khoảng không gian chật
hẹp của phòng ngoài chẳng khác nào bên trong chiếc lồng có nắp đậy. Điểu
vừa nháy lia mắt vừa cởi giày, cố làm quen với bóng tối lờ mờ. Himiko đứng
sau lưng anh, đưa mắt nhìn.

“Anh ghét quấy rầy người ta khi họ đang ngủ,” Điểu ướm lời.

“Anh Điểu, hôm nay anh e dè quá. Anh thấy đó, em đâu có ngủ. Nếu suốt

ngày em chợp mắt thì đêm em không bao giờ ngủ được. Em đang nghĩ về thế
giới đa nguyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.