MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 66

Trong im lặng, Điểu cùng Himiko trao đổi nụ cười cao thượng và chủ tâm

uống, giống như con bọ hút nhựa cây. Những tiếng ồn từ con đường chiều mùa
hạ đưa đến tai Điểu như những tín hiệu từ một khoảng cách mênh mông,
những tín hiệu không ai chú ý đến. Điểu nhổm người lên trên ghế và ngáp, nhỏ
một giọt nước mắt vô nghĩa như nước bọt. Anh lại rót đầy ly và nốc cạn – để
tin chắc rằng sự suy sụp của mình từ thế giới này sẽ trôi chảy...

“Anh Điểu?”

Điểu làm đổ rượu lên đùi, mở to đôi mắt và bắt đầu cảm thấy khá say.

“Gì?”

“Cái áo khoác da hoẵng mà anh lấy của bác anh – bây giờ nó ra sao rồi?”

Himiko nói chậm rãi bằng cách phát âm chính xác. Mặt nàng, giống như một
quả cà chua lớn, tròn và đỏ gấc.

“Đó là một câu hỏi hay. Anh thường mặc nó trong năm đầu ở trường đại

học.”

“Anh Điểu! Anh vẫn mặc nó trong mùa đông của năm thứ ha“.

Mùa đông – từ này làm cho Điểu nhớ lại kỷ niệm của một đêm say mèm.

“Đúng thế – Anh trải nó trên nền đất ướt trong bãi gỗ vào cái đêm mà chúng

ta cùng ở bên nhau. Sáng hôm sau nó giống như một cái bánh bằng bùn và dăm
bào. Anh không bao giờ mặc lại vì dạo đó những người thợ tẩy quần áo không
nhận giặt tay áo khoác da hoẵng. Anh nghĩ mình đã vo tròn cất vào nhà kho rồi
sau này vứt đi.”

Điểu ném cái nhìn tinh quái đến Himiko bằng đôi mắt đỏ ngầu,nhức nhối.

Đầu óc anh căng phồng vì máu. Khói thuốc lượn vòng trong phòng như đàn cá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.