MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 71

“Thì ra thế,” Điểu nói. “Tốt. Anh sẽ đi ngủ. Này Himiko! Trời tối chưa?

Làm ơn kéo hé màn giùm anh.”

“Mới giữa ngày thôi anh Điểu. Nếu anh muốn ngủ, anh có thể ngủ trên

giường em. Em sẽ ra ngoài khi trời tối.”

“Em bỏ một người bạn đáng thương vè chiếc xe thể thao màu đỏ à?”

“Khi một người bạn đáng thương đã say, điều tốt nhất để làm là để anh ta lại

một mình. Nếu không thì say cả hai chúng ta cùng tiếc nuối.”

“Tuyệt đối đúng! Em đã giữ lại tất cả túi khôn của nhân loại. Như thể em lái

chiếc MG suốt đêm sao? Cho đến sáng sao?”

“Đôi khi, anh Điểu. Em có những cuộc rong chơi để thực hiện – giống như

buồn ngủ tìm chiếu manh!”

Cuối cùng khi Điểu nhấc mình ra khỏi chiếc ghế mây, khệnh khạng và nặng

nề như mang thân thể của một người khác, anh choàng tay ôm đôi vai chắc
nịch của Himiko rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Anh cảm thấy trong đầu mình
như một mặt trời bốc cháy và xung quanh có một thằng hề lùn đang nhảy múa
và rắc những bụi sáng như trong truyện thần tiên Peter Pan mà anh đã xem.
Điểu cười, bị kích thích vì ảo giác. Khi ngã quỵ trên giường, anh còn nói được
một câu sảng khoái: “Himiko! Em giống như một bà dì vĩ đại!”

Điểu ngủ. Trong giấc mơ của anh, ngang qua quảng trường tranh tối tranh

sáng, một người đàn ông với đôi mát đen buồn và cái miệng của con rồng lửa
có vết thủng khủng khiếp đang di động, nhưng chẳng bao lâu anh ta bị cuốn
hút trong bóng tôi hơi ngả màu đỏ. Âm thanh của chiếc xe thể thao khuất dần,
giấc ngủ sâu lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.