MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 107

— Có lẽ nó mơi vừa bị cọp chụp, như vậy nó đã nổi điên trước khi bị

đạn. Chúng ta thật may mắn biết dường nào.

— Rách nát hết như thế này còn trưng bày cái gì nữa.
Thượng nghị sĩ Sherman nói xong nhìn xuống con vật đầy vẻ tiếc rẻ.
— Da của nó rách toang như thế này thì đâu còn cách nào vá víu

được, nhưng cái đầu của nó có thể dùng làm một chiến lợi phẩm để kỷ
niệm cái trường hợp bất thường này cũng hay lắm.

Nói xong thượng nghị sĩ Sherman đưa chân mang giày đá vào cặp

sừng của con vật rồi qua nhìn vào khuôn mặt trắng nhạt của vợ.

— Làm một vật kỷ niệm cho em treo ở nhà mình để nhớ đến những

giây phút mà có lẽ em không bao giờ quên đươc ngay một sớm một
chiều như hôm nay đâu, em có chịu không?

Nói với vợ xong, thượng nghị sĩ Sherman đưa tay cầm lấy lưỡi dao

dài mà bất cứ người Mọi nào cũng có mang theo bên người. Con dao
dài cong như lưỡi hái gặt lúa của dân địa phương hay dùng. Bà Flavia
đoán được chồng mình sẽ làm gì nên bà vội quay mặt đi nơi khác.

Một tay cầm chiếc sừng, thượng nghị sĩ Sherman dùng con dao cứa

đứt chiếc đầu của con vật rồi đưa cho một người Mọi đứng cạnh đó,
máu từ đó chảy xuống ròng ròng. Làm xong công việc này thượng nghị
sĩ Sherman nhìn sang Jacques Devraux mỉm cười.

— Chắc mình phải đem một chiếc xe bò tới đây để chở các con vật

này về cho mau, bằng không với cơn nắng gắt như thế này, bộ da của
chúng sẽ không còn dùng được vào việc gì nữa đâu phải không
Monsieur Devraux?

Xế chiều hôm đó trong lúc Joseph Sherman ngồi thu trên ghế bố

trong căn chòi của mình thì từ bên ngoài Chuck vội vã chạy vào, gương
mặt đầy hớn hở.

— Mấy người lột da trâu tìm thấy trong đầu nó có tới hai viên đạn

lận Joseph. Viên đạn của ông Devraux ghim ngay xuống cổ, còn một
viên khác nữa, của chú mày đó, xuyên ngay giữa trán Joseph à.

Chuck nhìn em lòng đầy hứng khởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.