MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 145

— Ba nói có sai đâu? Ba đã bắn trúng nó rồi. Xa hai trăm thước, mà

nó lại đang chạy, vậy mà ba vẫn bắn trúng.

Thượng nghị sĩ Sherman thở hào hển đứng lên.
— Đi con, mình đuổi theo nó đi.
Jacques Devraux vói tay đặt lên vai thượng nghị Sherman cản lại.

Cơn nóng giữa ngày bắt đầu oi ả khắp đồng cỏ.

— Dấu máu không nhiều lắm, chứng tỏ nó không bị thương nặng

lắm đâu. Nếu bây giờ mình cứ tiếp tục đuổi theo, tức nhiên mình phải
lặn lội giữa cơn nóng bức nhứt trong ngày đó. Bây giờ chúng ta nên trở
lại trại săn, nghỉ một lúc chờ cho bớt nóng rồi hẳn trở lại.

— Nếu như ngày nay trời lại mưa thì mình không làm sao tiếp tục

được.

Jacques Devraux nhún vai:
— Một người hiện tại không được khỏe như ông mà đuổi theo con

vật chỉ bị thương xoàng trong lúc này thì thật vô cùng nguy hiểm.

Mồ hôi trên mặt thượng nghị sĩ Sherman đổ như tắm, trong khi mắt

của ông ta quáng lên vì chất thuốc ký ninh quá nhiều trong người.

— Tình trạng của ông như thế này mà còn đuổi theo con bò đó thì

ông quả là điên khùng đến nơi rồi.

— Tôi đã quyết định rồi. Phải dứt cho bằng được con bò đó ông

Devraux à. Tôi đã làm cho nó bị thương, và tôi sẽ hạ nó cho bằng được.

Người đàn ông Pháp cất tiếng đầy quả quyết.
— Vậy thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm gì về cuộc săn ngày hôm

nay nữa cả.

Thượng nghị sĩ Sherman đưa ngón tay cái chỉ vào ngực mình. Giọng

nói của ông trở nên quyết liệt.

— Vậy cũng được Jacques. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho chính mình.
Nói xong thượng nghị sĩ Sherman giận dỗi bước về phía bìa rừng

trước mắt. Chuck lẽo đẽo theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.