MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 201

vào bên trong chính điện, nơi mà tượng Phật Thích Ca đang ngồi dưới
ánh đèn lờ mờ đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Người gác cửa ra hiệu
cho mọi người bước vào một khung cửa nhỏ dẫn ra bên sau điện. Gian
phòng này thường ngày được dùng cho các sư sãi trong chùa hội họp.
Tại đây hiện đang có mặt một số người đang ngồi vây chung quanh một
chiếc bàn nhỏ. Toàn thể phòng họp chỉ có một cây đèn bạch lạp được
thắp trên vách tường, tỏa ánh sáng yếu ớt bao phủ khắp căn phòng, cho
nên không ai nhìn rõ được ai hết cả.

Người tổ trưởng, chủ tọa buổi họp hôm nay là một người đàn ông

đeo kiếng cận, ngồi tại đầu bàn. Ông ta là một nhà giáo tại vùng này,
tuổi trên dưới ba mươi. Người trong tổ gọi ông ta là Thanh Giang. Với
khuôn mặt bầu bĩnh và chiếc mũi nhỏ, trông ông ta có vẻ là một thiếu
niên. Lúc năm người mới tới, kéo ghế ngồi vào bàn thì người tổ trưởng
gật đầu đầy vẻ nôn nóng, hướng về chiếc ghế bỏ trống dành cho cô gái
mà giờ này đáng lẽ ra phải có mặt tại đây, nhưng cô ta lại đang ngồi
khóc tại phòng giam của Sở Mật Thám. Người tổ trưởng cất giọng hỏi
nhỏ.

— Trong đây có ai biết vì sao hôm nay Minh Quân không tới được

với chúng ta hay không?

Thấy không có ai trả lời, người tổ trưởng cúi đầu nhìn xuống đồng

hồ tay.

— Chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Có lẽ chúng ta đang ở

trong tình trạng nguy hiểm lắm. Anh, chị hãy cẩn thận ghi nhận những
điều tôi sắp nói ra đây.

Viên tổ trưởng bỗng ngừng nói một thoáng rồi mới tiếp tục.
— Thưa các đồng chí, giờ mà chúng ta đã chuẩn bị từ hai năm nay

đã tới. Đảng Trưởng của chúng ta đã quyết định là chúng ta phải tấn
công quân Pháp bây giờ. Không còn phải chần chờ gì nữa.

Mọi người trong bàn họp cùng nhổm người lên nôn nóng. Đôi mắt

đàng sau hai tròng kính của người tổ trưởng vụt sáng hẳn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.