MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 205

mình là một người Việt Nam yêu nước. Chúng tôi không đồng ý với
những người ủng hộ ông ta.

Đào Văn Lạt chăm chú nhìn thẳng vào mặt Thanh Giang:
— Ít nhất ông ấy biết được một vài điều mà tổ trưởng và các người

lãnh đạo cao cấp hơn trong Quốc Dân Đảng đã từ chối không chịu hiểu.
Đó là sự họp quần gây sức mạnh. Tôi quyết định phải đôn đốc toàn
dân. Nếu chúng ta làm được như vậy thì chúng ta sẽ có mấy triệu người
chống lại với vài ngàn người Pháp mà thôi. Lúc đó chắc chắn chúng ta
sẽ chiến thắng.

Nói dứt lời Đào Văn Lạt ngồi dựa người ra ghế, mặt mày nhợt nhạt

nhưng vẫn đầy vẻ bình tĩnh.

— Tôi từ chối sẽ không tham dự vào cuộc nổi dậy của đồng chí, và

tôi chỉ có chừng đó để nói mà thôi.

Thanh Giang nhìn thấy Liên đưa tay bóp nhẹ tay Đào Văn Lạt, trong

khi đó Lạt nhìn Liên mỉm cười với vẻ trìu mến. Trước cơn giận dữ của
người tổ trưởng ngay lúc này, thái độ và hành động của Đào Văn Lạt và
Liên làm cho ông ta bất bình thêm hơn, Thanh Giang cất giọng lạnh
lùng, nhưng thật đanh đá.

— Quốc Dân Đảng đành chịu với những ai chỉ biết đi tìm vinh quang

cho cá nhân của mình và đeo đuổi các điều không tưởng, những người
chỉ thích bám theo cái gọi là các người chuyên môn đi làm thứ thiếp
cho kẻ khác, nhưng cứ tự coi mình là nữ thánh anh dũng thì họ phải
chọn nơi khác để có được những thứ đó, nhứt là Đảng này không thể
chấp nhận những người không có đủ can đảm gánh lấy sự đau khổ và
dám hy sinh tính mạng mình cho quê hương.

Lạt không còn kiềm giữ được cơn giận đang tuôn tràn, anh đưa tay

đấm mạnh xuống bàn rồi cất giọng run run nhưng đầy ắp nhiệt tình qua
lời nói:

— Tôi yêu quê hương tôi, yêu hơn đời sống riêng tư của tôi nữa. Rồi

đây đồng chí sẽ thấy rõ điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.