MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 230

— Tại sao? Tại sao vậy hở Lộc? Tại sao anh lại phải giết một người

từng là bạn của anh?

Paul thì thào hỏi với giọng đầy kinh hoàng. Ngô Văn Lộc đưa con

dao dí vào yết hầu nạn nhân.

— Cha của mày đã giết vợ tao.
— Giết vợ anh?
Paul lặp lại lời nói của Ngô Văn Lộc với giọng đầy kinh động:
— Chuyện đó chắc không đúng như vậy đâu.
— Cha của mày đã tống vợ tao vào khám đường ở Sài Gòn để cho

mấy đứa hung tàn tra tấn thảm sát vợ tao.

Ngô Văn Lộc kéo lần mũi dao nhọn xuống giữa ngực người sĩ quan

Pháp, một làn máu tươi tướm trên thân thể Paul.

— Lộc, anh hãy nghe tôi nói. Cha tôi có nói cho tôi biết, là ông ấy đã

tìm thấy một số giấy tờ bị mất tại nhà của vợ anh. Lính săn đá phải
thẩm vấn chị ấy, lúc đó ba tôi phải ra ngay Hà Nội vì công vụ. Chúng
tôi không hay biết gì về việc chị Mai chết.

Paul vừa nói trong vô vọng vừa cố nhổm người ngồi dậy.
— Láo, những lời láo toét của mày không cứu được cái mạng của

mày ngày hôm nay đâu.

Lộc vừa nói vừa dí mạnh lưỡi dao.
— Mai đã chết rồi, đã bị người Pháp mưu sát, vì vậy nên mày phải

chết thế cho tội ác này. Một cuộc cách mạng sắt máu đang bắt đầu.

Paul đưa mắt nhìn qua hai đứa con của Ngô Văn Lộc lúc này đang đè

chặt hai tay của mình xuống giường. Quần áo của hai người dính đầy
máu. Qua ánh mắt của họ, Paul thấy lại những ánh mắt mừng rỡ khi
anh dạy chúng lấy lá cỏ để bắt chước thổi tiếng chim kêu, những khuôn
mặt đó giờ đây hằn lên đầy vẻ hận thù như cha của họ. Paul nhỏ nhẹ
nói bằng tiếng Việt.

— Đồng, Học, hai anh hãy nghe tôi nói, các anh đã không hiểu...
— Câm miệng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.