MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 232

MƯỜI HAI

T

rong phòng giam đề hạt bản xứ vụ thuộc tỉnh Yên Bái, Ngô Văn

Học nằm co quắp dưới sàn nhà u tối, hai tay ôm chặt lấy đầu. Mồ hôi
trên mặt Học chảy xuống thành dòng. Bây giờ là bốn giờ sáng ngày 17
tháng 6 năm 1930. Mùi hôi thối của lá mục quyện dày đặc trong không
khí. Trời đêm nay thật oi bức và vô cùng ẩm ướt, nhưng không phải vì
lý do đó mà người Học ẩm ướt mồ hôi, mà vì lúc này Học đã không
kiểm soát được sự sợ hãi quá độ của mình nên mồ hôi trên thân thể
chàng thiếu niên vã ra như tắm.

Học kẹp hai tay thật chặt vào màng tai, cố xua đuổi những tiếng búa,

rìu chát chúa từ bên ngoài vọng vào, anh chồm người đứng lên nhìn ra
bên ngoài cửa sổ có nhiều chắn song bằng sắt, đưa mắt cố thu nhãn lực
tìm kiếm nơi xuất phát ra tiếng động kỳ quái giữa đêm trường như thế
này. Dưới ánh sáng của các ngọn đèn bão, một số người đang lặng lẽ
làm việc giữa đêm tối. Những hàng cột vừa bằng cây, vừa bằng sắt
được dựng thẳng đứng hiện lờ mờ dưới ánh sáng mờ ảo khiến Học lặng
người. Anh chợt hiểu những điều mà anh nghi ngờ ngay khi người ta
giật anh ra khỏi phòng giam ở Hà Nội, nơi mà người ta nhốt anh ở đó
suốt bốn tháng trường để rồi mới đây họ lại đẩy anh lên xe lửa có thật
nhiều binh lính canh gác cùng với mười hai đồng chí khác thuộc Việt
Nam Quốc Dân đảng. Người ta không cho Học biết mình sẽ được đưa
đi đâu cho mãi đến khi sau một cuộc hành trình dài năm tiếng đồng hồ
vượt ngược thung lũng sông Hồng khi xe lửa đỗ lại ga Yên Bái vào lúc
nửa đêm thì tất cả các tù nhân biết những điều mà họ dự đoán đang xảy
ra là sự thật.

Tiếng búa rìu nãy giờ đã thật sự im hẳn. Học bỏ hai tay ra khỏi đầu

và đứng lên bình thường. Anh bước tới, bước lui trong phòng giam, tay
mân mê vết thẹo trên vai, nơi mà vết đạn đã ghim vào đó hôm tấn công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.