MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 56

người cùng vội vàng chạy đến đứng thẳng hàng bên dưới các bật thềm
đá. Ông Hiếu nói với các con bằng tiếng Pháp.

— Đây là ông Sherman, Joseph Sherman. Cha của Monsieur đây là

một người khách quan trọng đến từ Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Đây là
một quốc gia rất hùng cường ở bên kia bờ đại dương.

Nhớ lại lỗi lầm lúc ban nãy, lần này Joseph không chìa tay cho mọi

người bắt lấy, anh để thõng tay hai bên hông, cúi đầu chào từng người
một.

— Je suis enchanté de faire votre connaissance.
Trần Văn Hiếu đưa tay chỉ từng đứa con của mình giới thiệu.
— Đây là Tâm, mười hai tuổi. Kim, mười một tuổi và con gái út của

tôi, Trần Thị Kiều Lan, mới có mười tuổi.

Gương mặt khẩn trương của cô bé trông thật dễ thương vô cùng,

khuôn mặt đó hứa hẹn tương lai một sắc đẹp không kém chi vẻ đẹp
thùy mị của người mẹ. Joseph cố làm sao để cô bé mỉm cười nên anh
nheo một bên mắt lại một cách kịch cỡm, và điều này làm cho cô bé sợ
sệt, đứng thụt lùi, nép sát vào bên mẹ mình mà thôi, cô ngây thơ đưa
mắt nhìn chăm chú vào mặt Joseph. Hai người anh trai của cô bé thì có
vẻ thông minh và láu lỉnh hơn, cả hai đứng đó chen lấn, đẩy xô nhau
không ngừng. Joseph để ý thấy cậu con trai nhỏ lúc nào cũng nâng một
cánh tay ngang với lồng ngực của mình không mấy tự nhiên cho lắm.
Nhìn kỹ thêm, Joseph khám phá ra bên dưới làn áo, nơi cậu bé nâng
nâng cánh tay của mình, có một vật gì đang cử động từng hồi. Joseph
bước đến trước mặt cậu bé và quỳ gối xuống, đưa tay chỉ vào bên làn
áo đang nhấp nhô liên hồi.

— Kim đang giấu cái gì trong áo phải không?
Hai cậu bé bỗng cùng nhau bật cười thật to, nhưng không được thoải

mái cho lắm, và Tâm với vẻ mặt thẹn thùng chạy lại gần bên cha,
miệng thì thầm vào tai cha bằng Pháp ngữ.

— Kim nó mang theo con khỉ nhỏ của em Lan đó ba à, con có cản

nó, nhưng nó không chịu nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.