MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 59

đôn cạnh đó. Không buồn nhìn tới mọi người trong toàn đại sảnh,
Joseph kẹp con vật nhỏ một bên nách và bước ra khỏi phòng.

Lúc Joseph bước ra khỏi phòng khánh tiết thì bên ngoài hành lang vợ

chồng ông bà Trần Văn Hiếu cùng nhau thở dài nhẹ người. Hai cậu con
trai lúc này đang đứng nép sát bên người chị vú, nước mắt lưng tròng
và mặt đầy vẻ sợ hãi trong khi Lan vỗ tay reo mừng, tung người chạy
nhanh về phía Joseph. Chàng thiếu niên Hoa Kỳ lí nhí bằng tiếng Pháp,
cất lời xin lỗi với cô bé và quỳ xuống trao con vật cho Lan, nhưng khi
cầm được con vật lên tay, cô bé bỗng dưng e thẹn, vùng bỏ chạy nhanh
về phía cha mẹ mình mà không nói năng gì hết cả. Ngay lúc đó thì viên
sĩ quan phụ tá quan Thống đốc xuất hiện sau lưng Joseph. Y đưa mắt
nhìn những chuyện đang xảy ra tại nơi này bằng đôi mắt đầy vẻ khó
chịu, đoạn ông ta cất tiếng cố tình làm như không muốn quan tâm đến
những người Annam hiện đang có mặt tại đây.

— Ngài Thống đốc đã sẵn sàng dùng cơm chiều rồi, Monsieur

Joseph.

Joseph nhoẻn miệng cười với mọi người như muốn ngỏ lời xin lỗi họ

một lần nữa, anh đưa mắt nhìn sang ông Trần Văn Hiếu hiện đang đưa
các con mình ra khỏi hành lang. Bên dưới bậc thang cuối cùng, bỗng
dưng Lan dừng chân đứng lại, đưa mắt ngoái nhìn Joseph, Lan vẫn thì
thầm trấn an con vật bé nhỏ trên tay mình, nhưng gương mặt của cô bé
vẫn còn đầy vẻ bối rối, chừng như cô không làm sao có thể tưởng
tượng được cảnh tượng xảy ra vừa qua. Joseph mỉm cười với cô bé, thái
độ đầy ngần ngừ, bối rối, anh đưa tay lên vẫy chào Lan, nhưng cử chỉ
này của chàng thiếu niên càng làm cho cô bé người Annam thêm lúng
túng. Lan ngoảnh vội mặt đi, vội vàng chạy cho kịp cha mẹ mình đang
đi phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.