MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 80

đi một khoảng trước khi hất tung nạn nhân xuống lề đường đầy sình lầy
và bị bỏ lại đằng sau.

Ngô Văn Lộc bắt đầu cho chiếc xe chạy chậm lại, nhưng trước sự

ngạc nhiên của tất cả mọi hành khách người Hoa Kỳ hiện có mặt trên
xe. Jacques Devraux vẫn ra hiệu cho Ngô Văn Lộc tiếp cuộc hành trình,
y đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát khung cảnh vừa xảy ra ở
đằng sau xe, tuyệt nhiên vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại trong khi đó
toàn thể gia đình Sherman quay ra bên sau nhìn đám đông đang tụ hai
bên vệ đường kéo nhau chạy đến bên người thiếu niên bị nạn. Chiếc xe
chở hàng phía sau chạy chậm lại rồi ngừng hẳn vì không thể lách qua
được đám đông đang đông nghẹt ở giữa đường. Thượng nghị sĩ
Sherman cất giọng hỏi thật nhỏ.

— Vậy mình không quay lại để xem người ta còn sống hay không

sao ông Devraux?

— Xin ông nghị sĩ đừng bận tâm đến việc này làm gì. Tôi đoán chắc

với ông là chuyện này ở đây xảy ra rất thường.

— Nhưng mình không phải thông báo cho cảnh sát biết về tai nạn

này hay sao?

— Việc này cũng không cần thiết cho lắm. Cùng lắm thì tòa án Pháp

sẽ phạt mình chịu tiền sở hụi chôn cất cho nạn nhân mà thôi. Chừng hai
mươi lăm đồng nếu như thằng nhỏ đó chết và tòa chỉ xử như vậy nếu
như thấy cần mà thôi. Người ta đã khuyến cáo họ nhiều lần là họ phải
tránh đường cho xe cộ lưu thông, nhưng có ai đếm xỉa đến việc này
đâu. Người tài xế xe hàng ở đằng sau sẽ đứng ra thu xếp việc này. Y là
người An Nam mà.

Vừa nói, Jacques Devraux nhìn vào kính chiếu hậu để xem qua sự

tình. Những lời nói mới đây của người đàn ông Pháp tưởng chừng như
ông ta không muốn phải bận tâm đến việc này nữa nên thượng nghị sĩ
Sherman đành im lặng.

Joseph đưa mắt nhìn Ngô Văn Lộc và chợt thấy các khớp xương trên

tay của người tài xế trên tay lái ngả màu trắng bệch, nhưng anh ta vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.