Dì Ba Xuân bước loạng choạng ra gian nhà ngoài. Dì bước rất nhanh
ra cửa. Một loạt cực nhanh nổ vội vã. Có mấy viên trúng vách tường, bụi
rơi mù mịt. Dì Ba Xuân trúng đạn ngã úp sấp xuống nền đất, khẩu K59
văng tới chân bàn. Máu loang đỏ trên tấm áo cánh trắng phía lưng dì.
Thùy cắn răng để khỏi bật ra tiếng kêu. Cô bò tới bên cửa sổ. Ngay
trước cổng, tụi bảo an đơm một cây trung liên chĩa thẳng vào nhà. Giăng
khắp chân tre và ngoài vườn là bóng áo xanh của tụi lính, súng lăm lăm
trong tay.
- Một đứa chết rồi! Dô đi tụi bay - Gã trung úy hất khẩu côn ra hiệu
cho toán lính xông vào sân.
Một thằng lính mau chân chạy lên bờ hè. Hắn thét lên:
- Nó chết thiệt rồi bây ơi!
Cả toán xô vào sân hăm hở. Thùy xả liền một loạt AK. Đường ngắm
đầu tiên của cô ôm trọn lấy bộ ngực thằng trung úy. Cô vung tiếp một quả
lựu đạn vào tụi lính đang ngả nghiêng bò rạp trên mặt đất. Chỉ thấy một vạt
khói mù mịt quẩn lên ngoài sân đất. Xác lính nằm ngổn ngang. Những
thằng bị thương chưa chết, thét lên như rống. Thùy chạy vào căn buồng
nằm xuống quan sát bên ngoài qua khe hở dưới chân lớp ván thưng tường.
Tất cả mũi súng đều hướng vào mục tiêu ngôi nhà. Tụi bảo an phát
điên lên vì bị đánh bất ngờ. Thùy không còn nghe thấy tiếng nổ nữa. Cô chỉ
thấy đạn găm vào tường, vào vách gỗ. Mái nhà tôn thủng lỗ chỗ như mắt
sáng. Một quả đạn cối cá nhân làm gãy sập chiếc cửa sổ nơi Thùy vừa đứng
bắn.
Bất chợt bên ngoài im bặt tiếng súng. Thùy bò quanh căn buồng quan
sát để phán đoán địch tình. Cô giật mình. Ngay tại cổng nhà dì Ba Xuân
một thằng lính ngụy xốc cổ áo Tân đẩy lên phía trước. Chỉ cách nhau chưa
đầy ba chục mét, Thùy nhìn rõ mặt Tân. Nó đấy. Nó là tất cả nguyên nhân