MỘT NỬA ĐẠI ĐỘI - Trang 137

Và hình như những người chiến sĩ trong đại đội bộ cũng không nỡ nhắc đến
tên Thùy trước mặt Hồng. Họ ít cười đùa khi có anh. Màn đêm buông
xuống, mọi người đã yên nghỉ trên võng. Đấy mới là thế giới của riêng anh.
Cho đến bây giờ, khi đã là một chàng trai hăm bốn tuổi, anh mới thực hiểu
thế nào là nỗi đau khổ của tình yêu. Đau mà không kêu được, cũng không
tiện nói. Con người như hụt hẫng, trống rỗng. Bởi anh hiểu rằng mình đã bị
mất đi một thứ quý giá trên cõi đời này.

Hồng biết Cường cũng buồn. Nhưng tình cảm của cậu liên lạc với

Thùy chỉ thuần nhất là một thứ tình cảm chị em, sự cảm mến nhau ở những
tấm lòng cùng với những kỷ niệm. Còn nỗi đau trong trái tim anh, đó là tất
cả! Là sự hòa quyện của tâm hồn và máu thịt. Một đêm đã khuya, Hồng
nằm trằn trọc trong võng, Để chui ra khỏi hầm và ngồi trên sạp vấn thuốc
hút.

- Mi không nên buồn nhiều Hồng ạ - Để nói. - Tao biết mi đau. Dù sao

cũng là mối tình đầu của mi với Thùy. Nhưng buồn phỏng có ích gì. Mi có
nghe tao nói đó không Hồng?

- Nghe chớ - Anh đáp.

- Mi chưa từng trải. Chớ chuyện đó là chuyện thường.

- Thường sao được? - Hồng cãi.

- Mi yêu và được yêu. Vậy là hạnh phúc rồi. Chớ ở đời này còn nhiều

người yêu lại chỉ gặp sự lừa dối phản bội hèn hạ kia.

- Đấy không thể coi là tình yêu.

- Tại sao lại không? Vẫn là tình yêu chớ. Tình yêu đơn phương! Và

nỗi đau của những người bị kẻ phản bội đánh tráo còn đau gấp bội lần.

- Tôi không tin có thứ tình yêu ấy, anh Để ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.