MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 152

Trương Hiền Lượng

Một nửa đàn ông là đàn bà

Dịch giả: Phan Văn Các & Trịnh Trung Hiếu

P3 - Chương Bốn

Cô quả nhiên chưa ngủ, đang ngồi cắn hạt hướng dương bên chiếc
bàn ăn kê ở buồng ngoài. Trên bàn trải một tờ báo, rắc đầy vỏ hạt hướng
dương. Con mèo mun khoanh tròn trên một chiếc ghế đẩu.
- Anh làm sao về muộn thế?
Cô đưa ngón tay cái và ngón trỏ nhón lấy một hạt hướng dương, ngón tay
út giơ cao lên, đưa lên giữa hai chiếc răng cửa nõn nà bằng một động tác
duyên dáng như trên sân khấu, lơ đãng hỏi một câu.
- Con Xám vạm vỡ của tôi bị tụt xuống hố bùn – Tôi nói, tiện tay treo chiếc
roi ngựa lên cái đinh cô đã quy định.
- Cơm ở trong nồi đấy – Cô vẫn ngồi yên tại chỗ.
Tôi rửa mặt xong, bê cơm ra bàn, đuổi con mun đi. Trong chiếc chiếc vỏ đồ
hộp làm cái gạt tàn để trên bàn, có mấy đầu mẩu thuốc lá.
- Ai đến thế? – Tôi hỏi.
Theo ánh mắt tôi, cô nhìn chiếc vỏ đồ hộp, im lặng một lát rồi nói:
- Bí thư Tào.
- Ông ta đến làm gì?
- Có gì là lạ. Quý chúng mình thì đến chơi thôi.
- Bí thư mà lại quý chúng mình, chỉ nguyên điều đó đã đủ lạ rồi – Tôi vừa
ăn vừa nói.
Cô đưa mắt nhìn tôi một cái, rồi lại tiếp tục cắn hạt hướng dương. Im lặng
một lúc, cô mới nói:
- Anh đến là kỳ quặc. Cứ như là trời sinh ra để bị người ta khinh rẻ thì mới
thích thú. Người ta quý mình, người ta đến nhà chơi, thì anh lại thắc mắc
không yên. Chúng mình có chột mắt cụt mũi gì đâu nào, cớ sao lại không
sống được trước con mắt người ta giống như mọi người khác.

Nói có lý có lẽ, tôi chịu không cãi được, đành lặng lẽ ngồi ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.