MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 153

Ăn xong tôi dọn bát đũa ra bàn bếp, lúc này mới cảm thấy rã rời mệt mỏi.
Tôi cứ tưởng cô sẽ nói như mọi bận: “ Anh để đấy, em rửa cho ” . Nhưng
không, cô chẳng nói gì cả, thế là tôi bắt tay rửa, cô cũng chẳng ngăn.

Cô vẫn ngồi bên bàn ăn, uể oải cắn hạt hướng dương, rồi uể oải vươn vai
một cái rõ dài, đoạn dốc hết tàn thuốc trong chiếc vỏ đồ hộp ra tờ báo, vo
viên lại vứt vào sọt rác, rồi cầm lấy chiếc bàn chải nhỏ, cẩn thận trải khăn
bàn thật sạch sẽ. Bất cứ lúc nào, ngay cả lúc chán chường buồn bã nhất, cô
vẫn giữ được thói quen gọn gàng sạch sẽ.
- Anh cởi bộ quần áo của anh bỏ ngoài kia, đừng mang vào gian trong, anh
lăn lê những đâu, mà cứ như trâu đầm thế kia? – Cô nói xong cũng không
hề nhìn tôi, vén luôn rèm cửa đi vào. Tôi làm theo lời cô, cởi bỏ bộ quần áo
bê bết bùn đất ra, quẳng vào chậu giặt. Chần chừ một lúc, tôi đổ nước vào,
tự mình giặt lấy.
Khi tôi vào buồng cô vẫn chưa ngủ, mắt mở thao láo, nhìn lên trần nhà dán
bằng giấy báo, cứ như đang đọc một bài nào trên đó.
- Chưa ngủ à? – Tôi buột miệng hỏi.

Cô không buồn đáp, mà trở mình quay mặt vào vách. Tôi trải chăn mé
giường đằng này. Gần đây, tôi lại đắp cái chăn cũ của tôi, cô đắp cái chăn
cũ của cô, còn chiếc chăn cưới mới tinh có thêu hình chiếc máy kéo của
chúng tôi, thì đặt giữa hai người để làm ranh giới. Chiếc vỏ chăn đỏ rói,
đúng là cái màu cảnh cáo răn đe.

Tôi nằm xuống, vớ lấy một quyển sách, nhưng mãi chẳng đọc được chữ
nào. Cô cũng không giục tôi tắt đèn đi ngủ như mọi hôm, cả đến hơi thở
cũng không nghe thấy. Gian buồng chìm trong một thứ im lặng đến nghẹt
thở, đòi hỏi tôi phải phá tan.
- Hương Cửu này – Tôi bỏ sách xuống, dốc hết quyết tâm nói - Nếu cô cảm
thấy không hợp ấy mà, thì chúng ta có thể ly hôn.
- Có mà điên! – Cô tiếp ngay lời tôi bằng một giọng hết sức tỉnh táo, rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.