MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 156

Mắt lờ đờ, mặt đỏ lựng, cô hổn hển thở dốc.
- Anh chỉ làm em thêm khó chịu thôi! – Cô bảo.

Thế là tôi hiểu, từ nay tôi không được đụng đến cô nữa. Tôi phải nép mình
sang một bên, phải chúi vào trong xó nhà kia, tốt nhất là hoá thành con
chuột. Trong cái mà người ta gọi là nhà đây, trong hai gian nhà kho dột nát
này, cô dần dần phình to ra mãi, cuối cùng cô choáng hết toàn bộ không
gian, và chẳng còn đâu chỗ cho tôi dung thân nữa. Trước kia lúc tôi còn ở
nhà tập thể của nhân viên độc thân, thì chỗ ở của tôi cũng hẹp thôi, nhưng
không gian tâm lý của tôi thì mênh mông bát ngát; giờ đây không gian nhà
cửa của tôi rộng hơn nhiều, nhưng không gian tâm lý cứ co thắt lại hẳn.
Tim tôi bị cô nhét cho đầy ứ, tôi thấm thía cái câu người ta thường nói: “
nẫu ruột, nẫu gan ” là nghĩa thế nào.

Đến bây giờ tôi mới nếm mùi được biết, có một thứ áp lực còn khủng khiếp
hơn cả áp lực xã hội, đó là áp lực gia đình. Lần lượt nhớ lại những người bị
hành hạ giày vò đến phải tự tử trong bao nhiêu cuộc vận động đấu đá trước
đây, tôi nghiệm ra rằng cái bẫy cò then chốt nhất, thúc bách họ đi tới hành
động tuyệt vọng lại chính là tác động của vợ con đối với họ. Chính tác
động này thúc họ đi đến quyết định cuối cùng. Còn những người chịu đựng
và vượt qua mọi nỗi giày vò, thì phần lớn đều có một hậu phương vững
chắc và êm ấm. Ngay khi ngồi trong chuồng bò, không có lấy cả một chiếc
đũa, họ vẫn có thể cảm ứng được nỗi niềm nhớ nhung của một con tim.
Lại một lần nữa tôi nghĩ đến tự tử. Đã thành ra thứ đồ phế thải, thành ra
người phân nửa rồi, chỉ có quyền để cho người ta sai khiến chẳng khác gì
con Xám vạm vỡ kia, cuối cùng lay lất kiếp sống thừa trong cái tàu ngựa,
sống vật sống vờ như thế thì phỏng còn ý nghĩa gì nữa? Những ngày này,
người mẹ thân yêu khuất bóng từ lâu hiện ra trong chiêm bao của tôi. Vẫn
như trong ảnh, người hiền từ, xinh đẹp, khoé miệng luôn nở một nụ cười
vĩnh hằng bất diệt. Trong làn sương mù mịt hư ảo, người thấp thoáng lúc ẩn
lúc hiện. Nhưng mỗi lần tôi hấp tấp bò đến bên người thì người lại biến
mất. Tỉnh lại, tôi cứ thầm đoán mãi cơn chiêm bao, cho đến khi trời sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.