MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 250

nét đau buồn chua xót.
Đúng thế, tôi làm sao quên được? – Tôi bâng khuâng như người mất của –
Nhưng mà, tôi nói thực với bà: chẳng phải tôi vô lương tâm, cũng chẳng
phải tôi làm trái lương tâm, mà là tôi dằn lòng làm như vậy. Vào cái lúc
như thế này, tôi không thể dằn lòng như thế!
Cô ngồi một mình ở gian ngoài.

Mấy hôm nay cô không đi làm, không nằm ngủ trên giường thì cũng ngồi
thẫn thờ trên chiếc ghế dài. Mọi thứ trong cả hai gian buồng, đã phủ lên
một lớp bụi. Cả đến chiếc lọ đựng kem trắng muốt cũng đã mất đi vẻ sáng
long lanh, cho nên bước vào phòng sẽ phát hiện ra ngay ánh sáng trong
phòng đã ảm đạm đi nhiều lắm, mặc dù tiết trời đã ấm dần lên bên ngoài
cửa sổ, và ánh nắng đã bắt đầu tán xạ ra sắc thái của mùa xuân.

Thấy tôi vào, cô trừng mắt nhìn một cách buồn bã và oán hờn, cặp môi khẽ
mấp máy hồi lâu, nhưng không nói một câu nào. Cô chỉ ngồi như vậy; cô
chỉ ngồi đấy…..Những ngày này, cô tiều tụy đi trông thấy, cũng giống như
mọi vật trong nhà này u tối ảm đạm. Tôi đưa mắt quan sát cô kỹ càng,
nhưng không hề phát hiện ra có một vệt ngang nào ở khoảng giữa mũi và
môi cô, mà chỉ thấy trên vầng trán cô đã có thêm một nét nhăn đứt quãng,
như một chuỗi dấu chấm lửng tỏ ý kể sao cho hết.

Tôi cố hết sức nén nỗi xúc động nôn nao toan đến vỗ về an ủi cô. Đã rắp
tâm sẵn sàng hiến dâng cả tấm thân mình, thì hà tất còn để lại cho cô một
quả đắng nhớ nhung. Tôi cởi áo bông ra. Rửa mặt xong, tôi xắn tay áo lên,
cố làm ra vẻ bận rộn, cầm lấy chiếc chậu rửa mặt bỏ không trên bàn thớt,
mở cái bao đựng mì sợi ra. Lúc này cô mới lên tiếng:
- Anh không phải nấu nướng gì nữa đâu! Cơm em đã nấu cho anh rồi, để
bên bệ lò ấy, chắc còn nóng đấy - Ngừng một lát cô nói tiếp – Anh yên tâm.
Tâm địa của em có tồi tệ đến mấy, cũng chẳng đến nỗi bỏ thuốc độc vào
cơm cho anh đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.