MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 63

nhau qua ánh mắt “ Chào em” “Chào anh” “Em ăn sáng có no không?”
“Cũng tàm tạm”.

Khuôn mặt cô rạng rỡ tươi tắn, không mảy may có vẻ gì hổ thẹn, thế là tôi
lại đâm ra đỏ mặt. Cô cũng ăn mặc hệt như mọi người, quần áo tù đen
ngòm không cổ, không túi, thẳng đuồn đuỗn như cái bao đựng bột mì; tay
áo rộng thùng thình đung đưa theo nhịp cánh tay, những cánh tay nhỏ bé
của phụ nữ, nhưng dưới mắt tôi, cô tựa hồ vẫn trần truồng, vẫn xinh đẹp
như hôm qua.

Nhưng khi đi qua chỗ tôi, vào cái giây phút giáp mặt nhau thì bỗng nhiên
cô vung liềm lên, khua qua mặt tôi một nhát, đồng thời buông một câu nói
dữ dằn chỉ để mình tôi nghe rõ:
- Ước gì tao giết được mày chết tươi!
Tôi chưa kịp phản ứng, cô ngoay ngoảy đi liền. Ông cai đi sau cô miệng làu
bàu một câu gì đó, rồi cũng đi luôn.

Nòng súng ánh lên nước thép xanh đen.
Tôi chờ đợi mãi chỉ để được nghe một câu như vậy. Những lời chuyện trò
trao đổi thầm lặng qua ánh mắt của tôi, hoá ra là do tôi tưởng tượng ra.

Cơm sáng xong tôi thẫn thờ ngồi trên bờ mương, gió đã xé rách lớp mây
màu chì. Xa xa phía chân trời, đã le lói ánh nắng màu da cam. Trong làng
bà con đã bắt đầu công việc hằng ngày, đã nghe tiếng uể oải “vắt riệt” giục
bò thúc ngựa. Một con ngựa tía gầy trơ xương lao ra khỏi chuồng, ra đến
đám ruộng củ cải thì đột nhiên khựng lại, cất cao đầu nghếch mũi hít hít
trong gió sớm. Nước mương đã lên tới bắp chân tôi. Tiếng nước chẩy rì rào
róc rách, như điệu nhạc rầu rĩ mến thương. Tôi bỗng uất ức trào nước mắt,
tôi thấy mình bị tổn thương, cô ta cũng bị tổn thương. Nhưng đích thực bị
tổn thương ở đâu thì chịu không biết đươc.
Từ đấy về sau, trong đội lao cải không bao giờ trông thấy cô ta nữa. Hơn ba
nghìn mẫu ruộng lúa nước, hơn một nghìn người làm cỏ hai ngày là xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.