MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 194

Tống Tiểu Hoa gật đầu lia lịa:

- Người khác cười mắt híp lại, hơi cong, cho dù không thành một

đường thì cũng như hình trăng lưỡi liềm, còn mắt chàng chỉ là một hình
vòng cung nhỏ, nhìn thế nào cũng chỉ ra có một nửa vòng tròn bé, nhưng
miệng chàng thì cong quá, hai bên có vài nếp nhăn nếu không nhìn kỹ thì
không biết là cười. Ngoài ra, dù chàng có cười sảng khoái thì giữa hai đầu
chân mày vẫn có nếp nhăn…

Tống Tiểu Hoa chỉ tay vào bức tranh nói một hồi, Lục Tử Kỳ cảm

thấy trong lòng như có một sợi dây đàn đang dao động. Không ngờ nàng lại
quan sát kỹ đến thế, đem những điều nhỏ bé ấy thể hiện ra ngòi bút, lên
trang giấy. Một người thoải mái thậm chí có đôi chút vô tư như nàng…

- Thực ra lúc chàng cười rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với lúc chàng lên

mặt giáo huấn người khác, nếu… - Tống Tiểu Hoa giơ tay khẽ xoa nơi giữa
hai chân mày chàng: - Nếu không có nếp nhăn ở đây thì càng đẹp. Vì thế,
nhớ nhé, lần sau đừng động cái đã nhíu mày, phải luôn luôn tươi cười vui
vẻ!

Tay nàng hơi lạnh, nhưng trong lòng chàng ấm áp…

Lục Tử Kỳ ôm tay Tống Tiểu Hoa vào lòng bàn tay mình:

- Mặc ít như vậy có lạnh không?

Mùa thu lạnh, mưa rơi nhiều ngày không dứt làm nhiệt độ hạ thấp đột

ngột, cần phải mặc áo bông mới chịu được cái lạnh này. Lục Tử Kỳ đã
được ủ ấm từ lâu, còn Tống Tiểu Hoa chỉ khoác một cái áo dài mỏng bên
ngoài và một chiếc áo lót bên trong, thảo nào mũi ửng đỏ, tay lạnh ngắt.

- Không lạnh lắm. Những cái áo dày kia đợi khi nào có nắng phơi ra

rồi mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.