MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 251

Nhưng… - Tống Tiểu Hoa đập bàn đứng lên: - Nàng ấy cũng thật ngông
cuồng! Thiếp thực sự không chịu được nên mới phản kháng lại. Thực ra có
những lúc gặp phải những người ngoại bang không biết tốt xấu như vật
cũng không nên quá độ lượng, nếu không họ sẽ cho rằng ta mềm yếu dễ bắt
nạt!

Lục Tử Kỳ ngồi đó, chỉ cần hơi ngẩng đầu liền có thể trông thấy

gương mặt hùng hồn khảng khái đang ngày càng đỏ lên một cách bất
thường:

- Hóa ra nàng nghĩ ta vì chuyện đó mà giận nàng… - Cúi mặt cười

than rằng: - Sao thế được? Nếu có giận thì cũng là ta tự giận mình mà thôi.

- Tự giận chàng… tại sao?

- Chuyện này do ta gây ra, nếu ta hành dự chu đáo thì nàng không đến

nỗi chịu khổ oan. Lúc nãy, sắc mặt ta không được vui là vì đang suy nghĩ
làm thế nào để nàng không phải vướng vào rắc rối không đáng có này. Vì
thế, Dao Dao, nàng lo lắng quá rồi.

Bên ngoài, gió thổi đến, xen lẫn tiếng trẻ con và tiếng chó vui đùa, trời

đã tối, bóng tối len lỏi.

Trong phòng, tiếng thở khẽ, ánh đèn vàng bao trùm lên hai bóng người

một đứng một ngồi, im lặng không lời, lung linh huyền ảo.

Gương mặt xương xương, các đường nét rõ ràng của Lục Tử Kỳ lúc

nào như dịu dàng hơn, hàng lông mi chúc xuống khẽ lay động dưới ánh
sáng.

Tống Tiểu Hoa rê chân tiến gần hơn một chút, hạ giọng hỏi:

- Nói như vậy, là chàng… lo lắng cho thiếp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.