MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 284

này hết bận, cả nhà bọn họ sẽ sắp xếp thời giản ra thăm phu nhân trước
mùa tuyết rơi. À thăm cả đại nhân và Tiểu thiếu gia là Lăng Nhi ạ.

- Người nhà… của ta…

Lý bổ khoái coi như đã trình bày xong một cách lưu loát, đứng đó thở

mạnh, còn Tống Tiểu Hoa đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Người nhà của nàng, cha mẹ nàng, cả đời này chắc nàng không thể

thấy họ nữa? Nửa đêm trong mơ, vẫn thường nghe thấy tiếng mẹ cằn nhằn
bên tai, thấy mùi thơm của thuốc lá trên người bố, thấy hai gương mặt hiền
lành phúc hậu đang nhìn nàng cười. Sau đó, một làn khói dày đặc bay tới
làm mọi thứ mờ ảo. Muốn đuổi theo nhưng không cử động được. Đưa tay
ra cố gắng sờ nắm, cố gắng giữ lại, nhưng hoàn toàn vô vọng. Mỗi lần tỉnh
dậy, lệ rơi ướt gối.

Dù đã quyết định ở lại thời đại này, quyết định cả đời này phải sống

hạnh phúc vui vẻ, nhưng máu mủ ruột già, cốt nhục tình thân, làm sao nói
cắt đứt là cắt đứt ngay được, làm sao có thể trút bỏ nỗi lòng thôi không nhớ
tới, làm sao có thể coi như giấc mộng thoảng qua?

Lục Tử Kỳ đỡ lấy túi đồ, nghiên đầu bắt gặp gương mặt buồn bã, đôi

mắt rưng rưng, lòng như trùng lại, bất giác đưa tay vuốt mái tóc mềm
mượt:

- Nhớ nhà rồi đúng không?

Tống Tiểu Hoa khịu mũi, gật đầu, Lý bổ khoái mồm há hốc như vừa

chứng kiến điều gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Tuy Huyện lệnh đại nhân trông rất ôn tồn nho nhã, dễ gần, nhưng

người trong nha môn đều biết tính tình của vị huyện thái gia này nghiêm
túc thẳng thắn. Lý do vì sao đại nhân chưa bao giờ cau mày trợn mắt nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.